Tô Hạ nhìn màn hình, hàng chữ thăng cấp thành công dần dần trở nên trong suốt.
Có thể giao lưu…
Hắn đang chờ mong cái gì đây, cứ cho là trí năng đi nữa thì đó cũng là trình tự đã được thiết lập sẵn mà thôi.
Thế nhưng hắn vẫn ấn xuống kí hiệu micro, nhẹ giọng nói với điện thoại: “Khương Đường, gọi chủ nhân.”
Thanh âm trầm thấp, bên trong ẩn chứa một loại thích thú rất nhỏ.
Mới đầu lúc nghe thấy cái tên Khương Đường này, Vân Phiếm Phiếm còn tưởng là Tô Hạ phát hiện ra mình, biết cô chính là con mèo này, sau đó mới phát hiện, tin tức cá nhân của cô liền xuất hiện thêm hai chữ Khương Đường.
Tuy rằng cô cũng không muốn tự mình đa tình, thế nhưng lúc ăn sáng Tô Hạ mới hỏi tên của cô, lúc này lại đặt tên cho sủng vật của mình là Khương Đường…
Hơn nữa còn bảo mình gọi hắn là chủ nhân?
Sao cứ có cảm giác kỳ quái?
Cô kêu “meo meo” vài tiếng.
Sau đó trêи màn hình hiện lên hai chữ: Chủ nhân~
Tô Hạ nhìn mặt chữ bên trêи, trong lòng có chút thất vọng, thì ra chỉ là văn tự, cũng không phải giọng nói, bất quá ngẫm lại cũng đúng, cho dù trí năng hơn nữa cũng không có khả năng nhân tính hóa như vậy.
Xem ra cái phần mềm này của Nhậm Ngọc xác thực không tồi.
………
Vân Phiếm Phiếm là bị tiếng đập cửa đánh thức.
Cô ngồi dậy, xoa xoa hai mắt, cô không có thói quen ngủ vào ban ngày, rốt cuộc thì cô làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, thế nhưng không có cách nào cả, muốn vào trong điện thoại của Tô Hạ thì cô buộc phải ngủ.
Ngồi trêи giường một hai giây, mới đi xuống mở cửa.
Phương Vũ Lộ đứng ở bên ngoài, bà hình như đã nhuộm tóc, mái tóc vốn dĩ màu đen nay đã nhuộm thành màu hạt dẻ, còn uốn xoăn lên, nhìn qua vô cùng thời thượng, so với lúc trước thì trẻ hơn rất nhiều, một chút cũng không giống người đã có con.
Quần áo cũng được thay đổi một lượt, hẳn là đã ra ngoài mua sắm.
Trêи tay bà còn cầm hai túi đồ, sau khi cô mở cửa ra, Phương Vũ Lộ liền đưa túi quần áo cho cô, ngữ khí hưng phấn nói: “Tiểu Đường, đây là quần áo mẹ mua cho con, con sắp khai giảng rồi, thử xem mấy thứ này có thích không.”
Trước kia Phương Vũ Lộ chưa từng xa xỉ như vậy.
Bà thực sự yêu con gái của mình, thế nhưng sẽ không phải kiểu người vừa nhìn mấy thứ đồ hiệu này là sẽ mua.
Vân Phiếm Phiếm hỏi Phương Vũ Lộ: “Mẹ, mẹ có vui không?”
Phương Vũ Lộ bỗng nhiên ngẩn người, bà nhìn gương mặt non nớt của cô, nhìn ánh mắt quan tâm của cô, sau đó liền áp xuống chua xót ở trong lòng, chỉ nói: “Chỉ cần Tiểu Đường vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ, mau mặc cho mẹ xem.”
Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng gấp không chờ nổi của bà, cũng d dành phải vào phòng thay quần áo ra.
Quần áo Phương Vũ Lộ mua đều thiên về kiểu cách đáng yêu trong sáng. Sau khi mặc vào thì đường cong ở eo của cô liền được phác họa ra càng thêm hoàn mỹ, rất vừa người, tổng cộng có ba bộ, màu trắng, màu hồng và màu vàng.
Bộ màu trắng kia trêи cổ áo còn có nơ con bướm, viền ren, làn váy rộng mở, giống như bộ dáng của hoa bìm bìm, sau khi mặc vào, Vân Phiếm Phiếm còn cảm thấy mình trông giống như thiên sứ, chỉ thiếu mỗi cái vòng sáng ở trêи đầu mà thôi.
Có điều, hình như hơi xấu hổ một chút.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, Phương Vũ Lộ nhìn thấy liền lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Trong miệng còn nhắc mãi: “Tiểu Đường của chúng ta thật xinh đẹp, mẹ biết là mấy bộ này chắc chắn rất hợp với con mà, con có thích hay không?”
Cô có thể nói không thích sao? Đây chính là tâm ý của Phương Vũ Lộ mà.
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con rất thích.”
“Vậy cứ mặc như thế đi.”
Vân Phiếm Phiếm: “… Dạ.”
Cô kéo kéo làn váy, nhìn Phương Vũ Lộ cười cười.
Bị Phương Vũ Lộ đánh thức khiến Vân Phiếm Phiếm không ngủ được nữa, cũng chỉ có thể ngồi dậy học bài.