Hắn bỗng nhiên có chút ảo não, rõ ràng là hắn đã bảo năm phút sau nhất định sẽ đánh thức cô mà, tại sao lại lãng phí một thời gian dài như vậy chứ?
Nhưng mà hắn thực sự mong muốn cô bị đánh thức sao?
Bả vai bị cô dựa vào cũng đã tê rần, Tô Hạ ngồi bất động tại chỗ, ngay cả động cũng không động lấy một chút.
Xung quanh thực sự an tĩnh, ánh đèn chiếu vào trêи người cả hai khiến mặt Vân Phiếm Phiếm càng thêm trắng nõn nhu hòa, Tô Hạ nhìn nhìn, thân thể dựa về phía thành giường, cứ thế mà ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trêи thảm.
Thảm rất mềm mại, ngủ ở bên trêи cũng không cảm thấy khó chịu.
Trêи người cô còn đắp một tấm chăn mỏng, cô kéo chăn ra, ngồi dậy.
Cách sắp xếp đồ ở xung quanh cho thấy rằng, cô vẫn còn đang ở phòng của Tô Hạ.
Mà Tô Hạ cũng không thấy đâu.
Tối hôm qua sau khi cô ngủ quên thì liền biến thành sủng vật, cũng không nhìn thấy Tô Hạ, chẳng lẽ sau khi Tô Hạ thấy cô ngủ rồi liền tức giận rời đi?
Đang thấp thỏm bất an thì Tô Hạ đẩy cửa phòng ra.
Khó có khi nhìn thấy hắn mặc đồ thể ɖu͙ƈ màu trắng, trêи cổ còn vắt một cái khăn lông, trêи mặt có chút hồng, bên trêи còn có một tầng mồ hôi mỏng, tóc cũng ướt, nhìn qua giống như là vừa mới đi chạy bộ buổi sáng về.
Thấy cô tỉnh, Tô Hạ còn hơi kinh ngạc.
Cô còn tưởng rằng Tô Hạ nhất định sẽ chửi cô về chuyện tối hôm qua, ngay tại lúc cô đang khẩn trương thì phản ứng của Tô Hạ so với cô còn khẩn trương hơn, chỉ thấy hắn dời tầm mắt ra chỗ khác, mím môi, ngữ khí có chút kì quái:
“Dậy rồi thì đi rửa mặt đi, tôi đi tắm đã.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Tô Hạ hình như không quá thích hợp, chính mình cũng không nên hỏi nhiều, chỉ có thể nói: “Dạ.”
Tô Hạ nói muốn đi tắm, thế nhưng lại không hề nhúc nhích, cứ đứng ở một chỗ, chỉ là cũng không nhìn cô.
Vân Phiếm Phiếm lập tức hiểu ý, ngoan ngoan gấp gọn chăn lại rồi đặt ở trêи giường Tô Hạ, còn vô cùng tri kỉ mà vuốt phẳng lại mặt chăn không hề có lấy một nếp uốn, sau khi ra khỏi cửa còn săn sóc đóng cửa lại giúp hắn.
Tô Hạ: “…”
Hắn cúi đầu nhìn bả vai của mình.
Cái loại cảm giác tê rần kia tựa hồ vẫn còn ở đó, thế nhưng người gây ra cảm giác đó lại không còn ở đây nữa.
Sớm biết vậy tối qua cũng không nên dung túng cô như thế, không nên cho cô nhiều cái năm phút như vậy.
Đầu lưỡi Tô Hạ đỉnh đỉnh vào má phải, chậc một tiếng.
Vừa định vào buồng vệ sinh thì cửa lại bị Vân Phiếm Phiếm đẩy ra.
Hắn nghe được thanh âm liền xoay người nhìn Vân Phiếm Phiếm đang ló đầu vào trong.
Kỳ thật Vân Phiếm Phiếm đã chuẩn bị về phòng rồi, thế nhưng đi tới thang lầu lại cảm thấy không cam lòng, tối hôm qua cô đã thành công chơi game cùng với Tô Hạ, còn thành công ngủ ở trêи thảm của hắn, cái này không phải so với việc chạy tới chạy lui trêи điện thoại của hắn có lợi hơn nhiều sao?
Hơn nữa vừa rồi Tô Hạ cũng không nói gì, chứng tỏ là hắn cũng không thèm để ý.
Cô cứ như vậy mà đi sao?
Không, không được, cô buộc phải tiến thêm một bước.
Tô Hạ nhìn cô, trong ánh mắt mang theo phù quang, “Chuyện gì?”
Vân Phiếm Phiếm cắn môi, hỏi hắn: “Tối hôm qua… lúc em ngủ, có phải anh không thích hay không?”
Tô Hạ nhớ lại tối hôm qua, bỗng nhiên có chút tức giận.
Không phải giận cô mà là giận cái suy nghĩ kia của hắn. Rõ ràng đối với hắn đó là một chuyện rất phiền phức, thế nhưng lúc ấy hắn lại không hề cảm thấy bực bội, ngược lại còn ẩn ẩn có chút cao hứng.
Tô Hạ lắc đầu: “Không phải.”
Vân Phiếm Phiếm cong môi cười: “Còn một chuyện nữa.”
Tô Hạ nhướng mày, ý bảo cô nói.
Cô có chút thẹn thùng: “Hôm nay em có thể tới đây chơi game nữa không?”