Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 169: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (8)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------------


Thân thể Vân Phiếm Phiếm lao về phía trước.


Người ở trong lúc nguy cấp luôn phản xạ có điều kiện mà nắm lấy đồ vật ở xung quanh.


Nàng theo bản năng muốn duỗi tay nắm lấy Lục Trầm, nhưng bàn tay giơ ra được một nửa liền lập tức lùi về.


Không được, nếu nắm Lục Trầm thì hắn nhất định sẽ rơi xuống nước.


Trong nháy mắt thân thể rơi xuống nước, Vân Phiếm Phiếm còn không thể hiểu nổi, không phải nàng đang muốn kéo Lục Trầm sắp rơi xuống nước lại sao? Tại sao giờ lại biến thành nàng ngã xuống rồi?


Lục Trầm cúi đầu nhìn bọt nước to nổi trên mặt hồ, bên tai là tiếng nước quẫy đạp của vị cô nương kia.


Hắn nhìn kỹ mặt nàng, rõ ràng chính là người ban ngày đã chăm chăm nhìn lén mình.


Ở trong mắt hắn, những người này đều có tâm địa như nhau, tuy trên mặt duy trì bộ dáng chính nhân quân tử, thế nhưng trong xương cốt lại là sự dối trá ghê tởm. Có lẽ ở trong mắt vị thiên kim tiểu thư này, bản thân hắn cũng chỉ như một đồ vật thú vị mà thôi.


Bởi vì thú vị, cho nên mới nhìn nhiều thêm một chút.


Hiện tại xung quanh không có người, lại còn là buổi tối, một cô nương yếu đuối rơi vào trong nước chắc chắn một lát sau sẽ hương tiêu ngọc vẫn*, chờ tới hôm sau được người ta phát hiện thì nhiều lắm cũng chỉ cho là nàng trượt chân rơi xuống nước mà thôi.


*Hương tiêu ngọc vẫn: Chết.


Hắn chỉ cần rời khỏi nơi này, cái gì cũng không cần quan tâm.


Hờ hững thu hồi tầm mắt, Lục Trầm đang định rời đi thì trong đầu lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi.


Thời điểm nàng nghiêng người ngã xuống, rõ ràng bàn tay muốn duỗi ra kéo lấy mình, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn thu tay về.


Đây là một hành vi vô cùng ngu ngốc, ít nhất ở trong mắt hắn là như vậy.


Vân Phiếm Phiếm biết bơi, nhưng thân thể này không biết làm sao mà nàng càng muốn nổi thì nó lại càng chìm. Thân thể càng ngày càng chìm xuống, chờ tới khi nàng không thở nổi thì bỗng nhiên lại cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, toàn thân giống như có một dòng nước ấm đang sôi trào.


Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc đối với nàng, đây là cảm giác khi nàng sử dụng pháp lực, thực sự là giống hệt.


Vân Phiếm Phiếm mở to mắt, đáy hồ là một mảnh đen kịt, đầu ngón tay nàng lại ngưng tụ ra một mảnh ánh sáng nhàn nhạt.


Đây là... pháp lực của nàng?


Nội tâm lập tức trở nên vui vẻ, vừa muốn thi triển pháp lực để nổi lên thì bên tai truyền tới tiếng nước, tựa như có người vừa nhảy xuống.


Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Trầm đang rẽ nước bơi tới chỗ nàng.


Lục Trầm xuống cứu nàng?


Nàng nên thi triển pháp lực để tự nổi, hay là để yên cho hắn cứu đây?


Nếu thi triển pháp lực thì chẳng khác nào Lục Trầm xuống đây không công, không được hắn cứu mà quần áo cũng ướt, nghĩ kiểu gì cũng chẳng thấy có lời...


Vân Phiếm Phiếm quyết đoán lựa chọn vế sau, nàng nhắm mắt lại, tùy ý quẫy tay vài cái, một lát sau, vòng eo đã bị người kia ôm lấy, cánh tay hữu lực của đối phương đang ôm lấy nàng bơi lên trên.


Một khắc ngoi lên mặt nước kia, Vân Phiếm Phiếm rốt cuộc cũng bị sặc, thân thể ngồi ở bên bờ không ngừng ho khan.


Cánh tay Lục Trầm chống xuống đất, lấy đà nhảy lên bờ, sau đó liền đứng ở một bên nhìn Vân Phiếm Phiếm.


Vân Phiếm Phiếm ho khan hồi lâu mới dừng lại được, ngẩng đầu, liền thấy cả người Lục Trầm ướt đẫm, bộ dáng có chút chật vật, thế nhưng bởi vì vẻ mặt hắn quá mức bình tĩnh nên cũng không làm cho người khác cảm thấy hắn chật vật.


Lục Trầm không hề quan tâm tới nàng, xoay người liền đi.


Vân Phiếm Phiếm ngồi bên bờ chốc lát, thân thể mềm nhũn, sau khi vải dệt thấm vào nước liền trở nên nặng trịch, bùn đất bên bờ bám lên y phục, trong nhất thời còn không thể đứng lên được. Lăn lộn chốc lát, nàng vẫn quyết định sử dụng pháp lực.


Bấm quyết một cái, thế mà giây tiếp theo vẫn không có sự thay đổi gì.


Vân Phiếm Phiếm sửng sốt trong chốc lát, quay đầu nhìn ảnh ngược của mình trong nước, tiểu cô nương trên mặt nước không còn vẻ đáng yêu như ban ngày nữa, sợi tóc hỗn độn dán trên má nàng, nàng cảm thấy hình ảnh này thật sự có hơi quen mắt, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi.


Vân Phiếm Phiếm: "Sao pháp lực của ta không thấy nữa?"


----------


Shmily: Hôm nay mình đọc được cmt của một bạn độc giả nói truyện "Nam thần hắc hóa" mà mình edit này đã bị truyenfull.vn reup lại. Mình cũng không biết nói gì hơn, truyện được nhiều người biết đến là một việc tốt, nhưng mình lại cảm thấy như mình không được tôn trọng. Rõ ràng đã ghi không được reup ở đầu mỗi chương thế mà tình trạng này lại vẫn tiếp diễn. Thực sự là thất vọng lắm luôn!!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.