Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 217: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (56)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Hai người thoải mái ngủ tới tận ban đêm.


Bên phía Lục Hải thì không yên bình như vậy.


Ông ta bị Lục Trầm tra tấn hai ngày, sau đó liền đau tới mức hôn mê bất tỉnh.


Thời điểm tỉnh lại thì đã được người ta nâng lên giường, thế nhưng miệng vết thương lại không hề được xử lý, ngay cả con trai Lục Uyên cũng vẫn còn đang nằm trên mặt đất.


Hắn ta hùng hùng hổ hổ, dọa cho mấy nha hoàn đứng quanh đó không dám tới gần, Lục Hải cũng bị hắn làm ồn tới không chịu được, lớn tiếng mắng Lục Uyên là phế vật. Lục Uyên đại khái là đã sớm bất mãn ở trong lòng, cảm thấy bản thân mới là người vô tội bị hại, bị ông ta làm liên lụy.


Một câu mắng này phát ra, Lục Uyên không chút do dự mắng trở lại, lời nói ra càng thêm chói tai.


Sau đó Lục Uyên lại nhắc tới Lục Trầm, trách Lục Hải không có bản lĩnh, không sớm giải quyết cho xong tên tiểu tử kia, hại hắn ta thành cái dạng này đây.


Lục Hải ngẫm lại mục đích ban đầu mình đem Lục Trầm về là vì cái gì, lại nhìn nhìn nhi tử của mình, trái tim đã dần dần nguội lạnh.


Càng làm cho trái tim ông ta nguội lạnh hơn là tin tức phía sau, bên phía lão phu nhân thông báo tới cho ông ta rằng, ông ta phải đổi sân viện khác để ở.


Sân viện ông ta sắp phải tới ở là một sân viện mà Lục gia đã sớm không dùng tới, cách sân viện bên này rất xa, hằng năm cũng không ai bước tới gần chỗ đó. Ý tứ của Lục lão phu nhân đã rất rõ ràng, Lục Hải khí phách hăng say nửa đời người, rơi vào một cái kết cục như vậy, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy cam lòng.


Ông ta muốn đi tìm Lục lão phu nhân, thế nhưng vì chân đang bị thương nên không tiện, vì thế liền để người ta nâng đi tìm bà. Kết quả là lão phu nhân đóng cửa không muốn gặp ông ta, cuối cùng vẫn là Thải Thanh bước ra nói: "Lão phu nhân căn dặn, đại lão gia đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, vì thế nên đóng cửa sám hối một thời gian. Đợi tới khi nào Lục Trầm thiếu gia và Cẩn Cẩn tiểu thư hết giận thì khi đó sẽ thả ngài."


Vì một ngoại tôn nữ và một tôn tử vừa mới quay về chưa bao lâu mà từ bỏ cả con trai của mình.


Lục Hải thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.


Thế nhưng đã không thể thay đổi được gì nữa, đám hạ nhân trực tiếp nâng ông ta tới sân viện kia, khóa cửa, mặc kệ người bên trong.


Sau đó, Tần thị cũng tới xem ông ta vài lần, thấy ông ta quả thực không ra được nữa thì cũng tính toán hòa li.


Ông ta không chịu, Tần thị liền nháo tới chỗ lão phu nhân, lão phu nhân làm chủ thả nàng ta ra, Tần thị liền ngay cả nhi tử Lục Uyên cũng không cần, trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ.


...


Vân Phiếm Phiếm ở trong phòng Lục Trầm tĩnh dưỡng nửa tháng.


Vốn nàng muốn về sân viện của mình, thế nhưng Lục Trầm lại nói bả vai hắn đau, muốn cùng nàng ở chung một chỗ.


Lục thị sao có thể không biết Lục Trầm đang có ý gì, chỉ là hắn và con gái mình, một người bị thương ở vai, một người bị thương ở tay, hai người đều bị thương khắp nơi, thấy thế nào cũng buồn cười. Hơn nữa bà kỳ thật đã sớm chấp nhận chuyện giữa hai người, cho nên cũng dứt khoát mặc kệ.


Vân Phiếm Phiếm ở lại chỗ của Lục Trầm, chẳng qua là nàng ngủ trên giường, còn Lục Trầm ngủ ở chỗ giường nhỏ ở phía bên kia.


Nha hoàn tiến vào thay thuốc cho Vân Phiếm Phiếm, miệng vết thương trên cổ tay nàng đã bắt đầu kết vảy, không có gì quá đáng lo nữa.


Ngược lại là Lục Trầm, vết thương trên bả vai của hắn đã bị vỡ ra một lần, cho nên khép lại có chút chậm, thời tiết lại nóng, hơi một chút là sẽ ngứa ran, hắn cũng có thể chịu đựng được, không hề kêu than một lời.


Thẳng tới khi đại phu tới đây thay băng cho hắn, nhìn ra được chút gì đó, hắn mới bằng lòng nói thật, bất quá cũng chỉ là những việc nhỏ nhoi.


Đại phu thấy hắn nhìn vết thương trên tay Vân Phiếm Phiếm bằng vẻ đau lòng, vậy mà lại hết sức bình tĩnh trước vết thương nghiêm trọng hơn rất nhiều của mình, khó tránh khỏi có chút buồn cười.


Muốn dọa hắn một chút, nhưng lại cảm thấy không phải lúc trẻ mình cũng như vậy hay sao?


Cứ như vậy mà cho qua, cuối cùng chỉ dặn hắn không nên dùng sức, bằng không thì vết thương sẽ lành rất chậm.


Lục Trầm gật đầu, một bộ dáng vô cùng phối hợp.


Chờ đại phu đi rồi, hắn liền bảo Vân Phiếm Phiếm lại đây ngồi.


Nàng muốn xem vết thương của hắn một chút, nhưng vừa tới gần thì đã bị Lục Trầm kéo ngồi lên trên đùi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.