Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 224: Anh, tay của em rớt rồi (2)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Nhưng mà ở trên đường tới căn cứ thì bị bọn tang thi đuổi theo, ba người bị buộc phải tách ra.


Cha mẹ Lê Âm vì bảo vệ cô nên liền đem đám tang thi dẫn dụ ra chỗ khác.


Nhưng cuối cùng Lê Âm vẫn bị tang thi cắn.


Cho nên nói, hiện tại nàng là một con tang thi?


Một con... tang thi thích ăn thịt người?


Vân Phiếm Phiếm cúi đầu nhìn thân thể của mình.


Áo sơ mi vốn trắng tinh dính đầy vết bẩn, trái có phải cũng có, đều là bùn đất, còn có một ít vệt máu.


Cô biết tang thi cắn vào chỗ nào của cô rồi.


Duỗi tay sờ sờ bả vai, quần áo nơi đó đã bị xé rách, bên trong chính là miệng vết thương do bị cắn.


Bên trên còn có thể sờ thấy dấu răng rất rõ.


Chỉ là, không hề cảm thấy đau.


Cái này... chắc cũng là một điểm tốt của tang thi đi.


Bất quá vào loại thời điểm như thế này, nhân loại đối với tang thi đều là hận đến tận xương tủy, hận không thể nhìn thấy một con là giết một con, nếu như nhân loại phát hiện cô là một tang thi thì cho dù cô có không hại họ thì cũng sẽ bị họ công kích mà thôi.


Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng rời khỏi chỗ này.


Cuối cùng liền đi vào trong một khu nhà tập thể.


Người sống ở đây cũng đã chạy hết.


Trên cầu thang trải đầy vết máu khô, còn có cánh tay, bắp chân bị đứt lìa, cô tránh khỏi những chỗ đó, tìm thấy một căn phòng không người rồi đóng cửa lại.


Trong phòng có chút loạn, nhưng không biết có phải là bởi vì chủ nhân của nó hấp tấp rời đi hay không mà không có tang thi ở trong này, cũng không thấy vết máu.


Cô đi quanh phòng tìm được một bộ quần áo sạch sẽ, lại đi tới phòng bếp tìm thấy một thùng nước.


Cô tắm rửa qua loa cho thân thể này, thay quần áo sạch sẽ, sau đó mới có dũng khí đi nhìn bộ dáng của mình.


Làm cô cực kì ngạc nhiên chính là cô không hề giống với những tang thi kia, bề ngoài vẫn rất giống một con người.


Chẳng qua là nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phân biệt được.


Tủ như da của cô trắng hơn so với người thường rất nhiều, còn ẩn ẩn lộ ra mạch máu, nhưng không quá rõ ràng.


Cũng không phải không có người sinh ra đã trắng như vậy, điểm này cũng không cần quá lo lắng.


Đôi mắt nguyên chủ rất to, con ngươi màu đen to hơn người bình thường một chút, nhưng tổng thể thì vô cùng sáng.


Nhìn lại tay của mình, cô thử giật giật ngón tay, ngón tay có chút cứng, hành động cũng chậm chạp.


Bất quá không có vấn đề gì quá lớn, ít nhất thì sẽ không bị ai nhìn ra.


Xem ra thân thể này rất đặc biệt, chỉ là vẫn giống như tang thi, vẫn thích ăn thịt người.


Vân Phiếm Phiếm cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.


Cô chải lại mái tóc ngắn ngang vai của mình một chút, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.


Bây giờ cô nên đi đâu đây?


Vân Phiếm Phiếm do dự hỏi Tiểu Bạch Thái, trước kia Tiểu Bạch Thái nhân lúc cô đọc sách cũng có xem qua cuốn sổ du lịch, hơn nữa còn lưu hết vào bộ nhớ.


Tiểu Bạch Thái: "Tìm một địa phương xuân về hoa nở, có thể hướng mắt nhìn ra biển, chân trần đạp lên trên những hạt cát tinh tế, tắm lấy ánh nắng mặt trời, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, tận tình mà hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp..."


Vân Phiếm Phiếm: "Bây giờ ta chỉ muốn ăn thịt."


Tiểu Bạch Thái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.


Trước đó nhìn thấy hai con tang thi đó ăn thịt người, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần được đây.


Hiện tại ký chủ của mình biến thành thứ đồ như vậy, còn muốn ăn thịt.


Còn may nó không phải là người, vẫn còn an toàn!


Cuối cùng Vân Phiếm Phiếm quyết định đi về phía Nam.


Cha mẹ Lê Âm cùng Lê Âm tách ra, cô còn chưa biết rốt cuộc là bọn họ còn sống hay đã chết. Nếu còn sống, hẳn là đã đi căn cứ phía Nam.


Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn...


Cô vẫn là nên đi xem một chút.


Nhìn một chút mới có thể yên tâm.


Đi được hai ngày, cô lại phát hiện ra vài ưu điểm của tang thi.


Sẽ không thấy mệt, cũng không bị đói chết.


Cho dù hiện tại cô rất muốn ăn thịt, thế nhưng đói bụng hai ngày cô cũng chỉ có ý nghĩ muốn ăn thịt chứ không có bị đói đến ngất đi.


Ngẫu nhiên gặp được tang thi tới gần, nó cũng sẽ chào hỏi cô, mặt vênh lên đánh giá cô.


Cô sợ bị con người nhìn thấy, liền nhanh chóng tránh tránh né né, để lại vị anh em tang thi kia đứng ở chỗ đó mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.