Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 227: Anh, tay của em rớt rồi (5)



Edit by Shmily


#Do not reup#


------------------------------


Vân Phiếm Phiếm cũng không biết mình có thể đuổi theo xe hay không.


Bất quá cũng may là dù đi thế nào cô cũng không thấy mệt, có điều hơi thèm ăn.


Muốn ăn thịt.


Vừa nghĩ tới thịt vừa đi về phía trước, như thế liền không cảm thấy bực bội nữa.


Thị lực của cô rất tốt, mới đứng ở chỗ sườn dốc, liếc mắt một cái đã thấy Lê Hi đứng ở đầu trạm xăng bên kia.


Lê Hi hơi tựa người ra đằng sau, một chân thẳng một chân hơi cong, sống lưng dựa vào cái thùng.


Tư thái lười biếng tản mạn, hắn mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.


Vân Phiếm Phiếm cực kì vui vẻ, điều chỉnh tư thế đi đường của mình xong liền dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Lê Hi.


Lê Hi sớm đã nhìn thấy cô.


Sau khi thân thể của cô ào tới, hắn liền lập tức cúi thấp đầu xuống.


Trong lòng là đủ thứ ngũ vị tạp trần, hắn cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào.


Lê Âm là em gái hắn, sau khi biết mình không phải con ruột của Lê gia, hắn vô cùng đau khổ, cố gắng giãy giụa tự nhủ đây không phải sự thật, bọn họ vẫn là một nhà bốn người hòa thuận.


Nhưng mà, sau khi biết chân tướng, ngày tháng bọn họ ở chung liền cho hắn cảm giác rất khổ sở.


Hắn không phải con của họ, dựa vào cái gì mà hưởng thụ đãi ngộ giống như Lê Âm?


Vào lúc hắn suy nghĩ chưa thấu đáo thì đã lựa chọn một trường đại học khá xa nhà.


Hắn nghĩ, như vậy sẽ để hắn có thời gian suy nghĩ kỹ hơn.


Nhưng đã không còn cơ hội nữa.


Mạt thế bùng nổ, hắn trở về tìm họ, lại không thể tìm được.


Một loại cảm giác vô lực, cùng với cảm giác khủng hoảng khi bị vứt bỏ khiến hắn không biết phải làm sao.


Sau đó lại đi tới căn cứ phía Nam, bị đưa lên bàn giải phẫu, tận mắt nhìn thấy bọn họ từng chút mổ xẻ thân thể của mình, đau đớn tới tận cốt tủy...


Lúc hấp hối nhất, người hắn nghĩ đến cũng chỉ có bọn họ.


Hiện tại nhớ tới, còn cảm thấy có chút e ngại.


Có tiếng bước chân dần dần vang lên, càng ngày càng gần.


Lê Hi nghe thấy cô gọi mình: "Anh hai."


Trong thanh âm là ngữ điệu không kìm được vui sướng.


Lê Hi ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút phức tạp, hắn gọi cô: "Lê Âm."


Cả họ và tên, nhưng lại cảm thấy không hề xa lạ.


Từ nhỏ tới lớn hắn đều gọi cô như vậy.


Từ sau khi học đại học cũng hiếm khi gặp mặt cô.


Cái tên này, cơ hồ là không có cơ hội để hắn nói ra.


Một tiếng Lê Âm này của hắn khiến Vân Phiếm Phiếm nhớ tới một chuyện.


Lê Hi đã biết hắn không phải anh trai ruột của cô, hiện tại lại là mạt thế, cho dù có là thân nhân đi nữa thì tai vạ ập đến cũng sẽ chỉ biết lo cho thân mình, huống chi Lê Hi cũng không phải người thân của cô.


Vạn nhất Lê Hi ngại cô phiền phức, muốn ném cô lại thì sao...


Cô biết đi đâu tìm hắn.


Không được, nhất định không được.


Cô nhất định phải làm bộ như không biết chuyện này, ừm, Lê Hi chính là anh trai cô.


Vân Phiếm Phiếm đột nhiên nhào vào trong ngực Lê Hi, ôm lấy eo hắn.


Sau khi biết thành tang thi, sức lực của cô cũng mạnh lên không ít, nhào qua như vậy, Lê Hi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, phía sau lưng nặng nền đổ rầm lên cái thùng, phát ra một tiếng vang trầm đục.


Vẻ mặt hắn kinh ngạc, cảm giác được Vân Phiếm Phiếm đang dụi dụi ở trong ngực mình.


Hắn cúi đầu, vừa đúng lúc cô cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau.


Đuôi mắt cô hơi cong, giống như trân châu đen sáng lấp lánh.


"Anh hai, em rất nhớ anh."


Lê Hi: "..."


Vân Phiếm Phiếm ngọt ngào nói xong, vẫn không yên tâm hỏi Tiểu Bạch Thái: "Thế nào, thế nào? Biểu hiện của ta có được không? Có phải đã thể hiện được đầy đủ nỗi niềm mong nhớ cùng yêu thích của một đứa em gái với anh trai mình hay không?"


Tiểu Bạch Thái cảm thấy bản thân nó cũng bị lây bệnh đáng yêu của ký chủ nhà nó rồi.


Đáp: "Phi thường tuyệt vời!!!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.