Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 228: Anh, tay của em rớt rồi (6)



Edit by Shmily


#Do not reup#


-----------------------------


Lê Hi đỡ lấy thân thể của cô, hơi hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.


Hắn có hơi mất tự nhiên hỏi: "Sao có mỗi mình em? Cha mẹ đâu?"


"Bọn họ..."


Vân Phiếm Phiếm cúi đầu, đem mọi chuyện nói lại đơn giản cho Lê Hi nghe.


Nói xong, cô cắn cắn môi, lại nói: "Anh hai, lúc ấy mạt thế bùng nổ, ba người bọn em ở nhà chờ anh về, sau đó đồ ăn trong nhà liền hết, cha với mẹ không có cách nào, nghe được có người nói ở căn cứ phía Nam có thể sống sót được, cho nên liền nghĩ có thể anh cũng đã qua bên kia..."


Lê Hi sửng sốt.


Bàn tay rũ xuống nắm chặt thành quyền.


Nói đến cùng thì kỳ thật trong lòng của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.


Bọn họ sao có thể vứt bỏ mình, kiếp trước hắn không đủ minh mẫn để hiểu thấu, trước khi chết mới bừng tỉnh đại ngộ.


Hiện tại có được cuộc đời mới, hắn kỳ thật cũng không cần nghĩ nhiều, nếu như thật sự Lê gia coi hắn là người ngoài thì sao vẫn phải quan tâm tới hắn?


Nói tới cùng thì cũng chỉ là bởi hắn quá tự ti.


Thấy vẻ mặt khổ sở của Vân Phiếm Phiếm, Lê Hi ôm cô vào lòng, vụng về an ủi: "Không sao, bọn họ nhất định sẽ bình an. Anh hai cùng em đi căn cứ phía Nam tìm họ, có được không?"


Vân Phiếm Phiếm ở trong ngực hắn gật gật đầu.


Trong lòng Lê Hi đã có quyết định cho riêng mình, lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ người nhà của hắn thật tốt.


Những chuyện chưa kịp làm ở kiếp trước thì kiếp này hắn nhất định phải làm được.


Đại sảnh của trạm đổ xăng, trên bàn để một phần đồ ăn đóng gói.


Những người khác trong tay cũng đều cầm bánh mì cùng nước khoáng, bánh mì khó có thể nuốt nên phải uống thêm nước, ăn một miếng uống một ngụm mới miễn cưỡng nuốt trôi được.


Ở mạt thế, cho dù đồ ăn không thể ăn được nữa thì cũng phải cố mà nuốt xuống, bảo toàn thể lực.


Bất luận là đồ ăn gì đều vô cùng trân quý.


Vương Du thoáng nhìn thấy Lê Hi đi vào, thuận miệng nói: "Lê Hi, đồ ăn của cậu tôi để ở đó."


Nói xong liền chỉ chỉ cái bàn, sau đó lại phát hiện bên cạnh hắn có thêm một người.


Là một cô gái, bộ dáng còn tính là sạch sẽ, tuy gương mặt có chút bẩn, thế nhưng bởi vì gương mặt trắng nõn tinh tế cho nên người khác nhìn vào cũng có thể bỏ qua cho chút bụi bẩn kia được. Có điều gương mặt đó phấn phấn nộn nộn như trẻ con, làm cho người nhìn vào liền cảm thấy đáng yêu mười phần.


Giờ phút này, bộ dáng cô có chút khép nép lại càng khiến cho người ta muốn ôm vào lòng mà an ủi.


Không riêng gì Vương Du, người trong đội ngũ cũng chú ý tới Vân Phiếm Phiếm.


Chỉ là ánh mắt không hề thân thiện như Vương Du.


Trâu Lịch lạnh mặt nói: "Lê Hi, chỗ chúng ta không chứa người vô dụng, cậu nhặt một đứa con gái về làm gì?"


Trâu Lịch đã từng ngồi tù, giết người phóng hỏa gì hắn cũng đều đã từng làm.


Có hai, ba người trong đội ngũ đều là bởi vì sợ hắn ta mà gia nhập.


Người trong đội đối với hắn ta cũng thập phần cung kính.


Năng lực của Trâu Lịch xác thực không tồi, thông qua quá khứ của hắn ta cũng đủ thấy hắn ta là một người lý trí, thông minh và cũng đủ máu lạnh quyết đoán, cho nên có thể dẫn dắt đội ngũ rất tốt.


Đối với hắn ta mà nói thì trong hoàn cảnh này, phụ nữ chỉ là một sinh vật phiền phức ngáng chân.


Phiền nhất chính là người nào đã không có tác dụng lại còn suốt ngày thích nũng nịu yếu ớt.


Có phụ nữ xuất hiện, đội viên của hắn ta nhất định sẽ phát sinh mâu thuẫn.


Lê Hi lo Vân Phiếm Phiếm sợ hãi, ở trong tiềm thức của hắn thì đứa em gái này bất quá cũng chỉ là một học sinh chưa trải đời.


Kiếp trước khi mạt thế bùng nổ, một nam sinh như hắn còn không thể chống chọi lâu.


Một mình cô, còn bị tách ra khỏi cha mẹ cũng không biết đã sống như thế nào.


Nếu hắn trọng sinh sớm một chút thì có lẽ là có thể tìm thấy bọn họ rồi không biết chừng.


Lê Hi trả lời: "Đây là em gái tôi, Lê Âm."


"Em gái cậu?"


Có người kinh hô một tiếng, người đó vừa đúng là người vừa lái xe cho hắn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.