Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 229: Anh, tay của em rớt rồi (7)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Cô gái này cậu ta có chút ấn tượng.


Lúc ấy cậu ta đang lái xe thì cô gái này nhảy ra đứng giữa đường.


Một người lẻ loi hiu quạnh, lại là một cô gái, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.


Vốn dĩ cậu ta cũng muốn dừng xe lại, kết quả là Trâu Lịch ngồi bên người bảo cậu trực tiếp đi qua.


Nguyên văn lời nói lúc ấy của Trâu Lịch là: "Đi tiếp đi, đừng dừng lại, đợi lát nữa xem cô ta có đi hay không."


Hiện tại nhìn thấy cô, người lái xe còn có chút chột dạ.


Trâu Lịch nghe Lê Hi nói cô là em gái hắn thì liền tỉ mỉ đánh giá gương mặt của hai người.


Sau đó ngữ khí có chút âm dương quái khí mà nói: "Em gái? Lê Hi, tôi thấy hai người các cậu chẳng giống nhau tý nào."


Tuy rằng không nói rõ, thế nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng.


Trâu Lịch không quá tin tưởng lời Lê Hi nói, không tin bọn họ là anh em.


Bản thân Lê Hi cũng không mong bọn họ tin hắn, có tin hay không đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm.


Sau đó, Trâu Lịch lại nói: "Ở lại cũng được, thế nhưng nếu dám kéo chân sau của bọn này thì tôi sẽ ném cô ta cho tang thi ăn, còn có, không có đồ ăn dư thừa đâu, nếu cậu muốn thì tự đem đồ ăn của mình chia cho cô ta."


Hắn ta nói xong, Lê Hi cũng đã tính toán tốt ở trong lòng.


Vốn dĩ cái đội ngũ này chỉ là đội ngũ lâm thời của hắn, hắn cũng không tính toán ở lại lâu dài ở đây.


Lấy chính năng lực của hắn, ngay cả một người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.


Chờ tới trạm tiếp theo, không có vấn đề gì thì bọn họ có thể đường ai nấy đi.


Vân Phiếm Phiếm vừa nghe tới chuyện tang thi ăn thịt thì lập tức vui vẻ.


Cô là tang thi, ném cho bọn chúng, bọn chúng sẽ ăn thịt cô sao?


Không chừng còn đem đồ ăn chia cho cô nữa ấy chứ.


Nghĩ tới đây, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy thập phần vui sướng, khóe môi cũng cong cong.


Lê Hi cầm đồ ăn của mình, vừa muốn đưa cho cô thì thấy cô đang cười.


Ở trong mạt thế, ai cũng không thể cười nổi, cho dù người đó có mang dị năng đi nữa thì cũng không thể đảm bảo mình sẽ sống tới phút cuối.


Cô đúng thật là vô tâm vô phế.


Lê Hi cầm đồ ăn quơ quơ trước mặt cô.


Vân Phiếm Phiếm chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của hắn, động tác cầm đồ ăn rất ưu nhã, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.


Cô theo phản xạ có điều kiện mà bắt lấy ngón tay của hắn.


Đầu ngón tay cô mềm mại, khác hoàn toàn với tay của hắn.


Nhưng giống ở chỗ, hắn cũng cảm thấy tay cô lạnh.


Không hề có nhiệt độ.


Lê Hi nhìn cô một cái, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng lại không nói gì nhiều.


Chờ tới khi cô buông tay mình ra, hắn liền xé giấy gói bánh, đưa cho cô.


Vân Phiếm Phiếm không có hứng thú với cái này, nhưng cũng cắn một miếng.


Khó ăn quá.


Cô không phải một người kén ăn, thế nhưng ở vị diện này lại có chút khác rồi.


Căn bản là không nuốt được.


Thấy cô nhíu mày, Lê Hi lại vặn chai nước khoáng đưa tới bên môi cô.


Vân Phiếm Phiếm cũng nhấp có một ngụm rồi thôi.


Lê Hi dùng ánh mắt hỏi cô, Vân Phiếm Phiếm mới miễn cưỡng nuốt nước xuống.


Sau đó trả lời: "Anh hai, em không đói."


Lê Hi nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đem bánh mì cô cắn dở ăn nốt.


Vân Phiếm Phiếm ngơ ngác, hỏi Tiểu Bạch Thái: "Cái đó... Virus tang thi có thể thông qua đường nước miếng không?"


Tiểu Bạch Thái không rõ lắm, thế nhưng cũng trả lời chắc nịch: "Ký chủ đại nhân chắc chắn sẽ không bị, cô không phải tang thi bình thường, đến tang thi cấp thấp có lây hay không... ta cũng không biết, rốt cuộc thì đâu có ai điên đến mức đi hôn môi tang thi hay ăn đồ mà tang thi đã ăn chứ?"


Nói còn vô cùng có lý.


Sẽ không lây cho Lê Hi, thế là tốt rồi.


Bất quá...


Cô lén lút nhìn hắn một cái.


Lê Hi đang uống nước, chỉ thấy hầu kết hắn động động hai lần, cô cơ hồ có thể nghe được thanh âm nuốt nước của hắn.


Nếu Lê Hi biết hắn uống chung một chai nước với một con tang thi thì có khó chịu hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.