Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 230: Anh, tay của em rớt rồi (8)



Edit by Shmily


#Do not reup#


------------------------------


Lê Hi vặn lại nắp bình, liền nhìn thấy cô đang trộm ngắm mình.


Sau khi bị hắn bắt được, đối phương lập tức làm bộ làm tịch nhìn xuống mặt đất, dường như cái người vừa nhìn hắn không phải là cô vậy.


Khóe môi Lê Hi hơi cong.


Sắc trời đã dần tối, mọi người trong đội ngũ đều tính sẽ qua đêm ở trong trạm xăng này.


Bên ngoài đại sảnh có cửa, khóa vào thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.


Tầng hai bọn họ cũng đã thăm dò qua, chỉ thấy được hai con tang thi mặc quần áo lao động, sau khi giải quyết xong thì cũng không còn có gì quá khó khăn nữa.


Chỉ là ở đây không có giường, chỉ có thể dựa vào tường mà ngủ.


Lê Hi tìm một góc, để Vân Phiếm Phiếm ở đó đợi.


Bởi vì đang thèm thịt cho nên cánh môi cô hơi hơi động.


Lê Hi lôi kéo cô, nói: "Đi theo anh."


Tầng hai không có ai ngủ.


Có điều tầng một cũng đủ lớn, không cần thiết phải cố ý chạy lên tầng hai.


Hơn nữa, vạn nhất xảy ra tình huống gì nguy cấp, ở tầng hai có khả năng sẽ càng nguy hiểm hơn.


Vân Phiếm Phiếm đi theo Lê Hi lên tầng hai, có người nhìn thấy liền lắm miệng một câu: "Chậc, đứa em gái kia của Lê Hi trông cũng không tồi đâu, cũng không biết là em gái thật hay là... Xem bọn họ lén lút đi lên đó kìa, chẳng lẽ là định làm chuyện gì xấu?"


Vài người đi cạnh hắn ta cũng cười theo, trong thanh âm ẩn chứa một loại ý vị bất đồng.


Vương Du đứng phía sau không nói một lời, cũng không cười theo họ, chỉ nhắm mắt an tĩnh ngủ.


Trâu Lịch thì hơi chau mày, tên nhóc Lê Hi kia cho hắn ta một cảm giác không hề đơn giản.


Dọc theo đường đi này, hắn đều có thể thành công tránh thoát khỏi tang thi, ở trong mắt mọi người thì hắn thực lợi hại, thế nhưng lại không tránh khỏi có chút quá lợi hại đi.


Trong đội ngũ của họ, chỉ có ba người là có dị năng, dị năng của hắn ta cũng rất mạnh, là hệ phong.


Có phải Lê Hi cũng có dị năng hay không?


Hắn mang theo cô gái kia đi lên tầng, có phải là có bí mật gì đó?


Không có điện tự nhiên cũng sẽ không có đèn, cho nên cái gì cũng đều không thấy.


Thị lực nhìn trong bóng tối của tang thi là rất tốt, cho nên đối với Vân Phiếm Phiếm thì nó cũng không phải là vấn đề gì lớn.


Bất quá thực hiển nhiên là Lê Hi nghĩ cô không nhìn rõ cho nên vẫn luôn nắm lấy tay cô đưa cô lên trên tầng.


Một lát sau, hắn mới dừng lại.


Sau đó cô nhìn thấy Lê Hi nâng tay lên, trên đầu ngón tay thon dài bốc lên một ngọn lửa nhỏ.


Ngọn lửa chiếu sáng vị trí bọn họ đang đứng, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy một mạt ánh sáng trong con ngươi đen nhánh của hắn, đang không ngừng lập lòe lóe lên.


Đây là... dị năng Lê Hi cướp được từ trên người người khác?


Vừa nghĩ xong thì Lê Hi lại chủ động mở miệng.


"Em biết dị năng chứ?"


Vân Phiếm Phiếm gật gật đầu.


Lê Hi dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn cô.


Em gái của hắn quả nhiên không giống với người thường, đủ trầm ổn.


Lê Hinh tính đem tất cả mọi chuyện đều nói cho cô nghe: "Anh cũng đã thức tỉnh dị năng, là dị năng cướp đoạt. Nói đơn giản thì chính là cướp lấy dị năng của người khác, thế nhưng thời gian cũng rất hạn chế, đại khái là khoảng nửa tháng gì đó."


Nói xong, một tay khác của hắn bỗng nhiều thêm một cái túi bánh, lại còn là loại có nhân.


"Sau khi anh thức tỉnh dị năng thì gặp được một kẻ lưu lạc bị tang thi cắn, trước khi hắn chết, anh liền rút lấy dị năng hệ hỏa từ trên người hắn ra. Sau đó anh thử lại thì lại không có cách nào trả về được nữa."


Lê Hi xé gói bánh, đưa cho cô một miếng.


Vân Phiếm Phiếm thấy hắn đưa bánh tới miệng mình rồi, đành phải há mồm ăn.


"Dị năng tiếp đó anh có được là dị năng hệ không gian, là của một người phụ nữ cho anh. Anh từng cứu con của bà ấy, sau đó đứa bé ấy... bị tang thi ăn thịt,..."


Câu tiếp theo Lê Hi không nói tiếp, thế nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Vân Phiếm Phiếm cũng đã biết được đáp án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.