Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 231: Anh, tay của em rớt rồi (9)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Tuy biết rằng mạt thế tới sẽ huyết tinh tàn khốc, thế nhưng cũng không nghĩ tới là sẽ tàn khốc tới như vậy.


Mọi bản chất xấu xa của nhân loại dường như đều được bộc lộ hết trong thời đại mạt thế này.


Ngay cả đứa bé kia, cũng như Lê Hi cũng vậy.


Kiếp trước Lê Hi bị đồng đội bán đứng, bị con người giải phẫu, thời điểm đó có phải hắn cực kỳ thất vọng về thế giới này hay không?


Vân Phiếm Phiếm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lê Hi, giống như đang an ủi hắn: "Anh hai, tất cả sẽ qua nhanh thôi, chắc chắn là còn hy vọng mà."


Từ trước tới nay Lê Hi đều không hy vọng.


Kiếp trước, hắn cũng từng cho rằng hy vọng nhất định sẽ đến.


Nhưng thẳng tới khi hắn chết, hy vọng cũng chưa từng xảy ra.


Sau khi trọng sinh, thế giới này có bao nhiêu tăm tối, hắn đều cảm nhận được rất rõ ràng.


Ngoài thù hận ra thì nào còn có hy vọng gì nữa.


Đây là suy nghĩ trước khi hắn gặp lại nàng.


Hiện tại không giống vậy, em gái hắn đang ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ làm mọi cách bảo vệ em ấy. Nếu hắn thực sự chết đi rồi thì ai sẽ bảo vệ cô?


Lê Hi phủi đi tất cả những điều không thoải mái ở trong lòng, nói với Vân Phiếm Phiếm: "Trong không gian của anh hai vẫn còn chút đồ ăn, nếu em không thích ăn bánh mì thì có thể nói cho anh biết, anh sẽ tìm thứ em thích ăn."


Vân Phiếm Phiếm trầm mặc.


Hiện tại không phải cô không thích ăn bánh mì mà là cái gì cũng không ăn vào được.


Vừa ăn một miếng bánh cô liền cảm thấy có chút không thoải mái.


Vừa nghe nói còn phải ăn những thứ khác, Vân Phiếm Phiếm nhịn không được muốn nôn.


Sau đó cô liền thật sự nôn khan hai lần.


Dạ dày căn bản là không có thứ gì cả.


Thấy cô không thoải mái, Lê Hi liền nắm lấy cổ tay cô.


Biểu tình của hắn đột nhiên biến sắc.


Cô cảm nhận được biến hóa của Lê Hi, lúc nhìn kỹ lại thì thấy trên mặt hắn tràn đầy khiếp sợ.


Bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng siết chặt hơn một chút.


Trước kia Lê Hi đều nắm lấy lòng bàn tay cô, hiện tại lại nắm lấy cổ tay cho nên mới phát hiện ra một vấn đề.


Cô không có mạch đập.


Một chút cũng không có, hắn không cảm nhận được mạch cô nảy lên.


Lúc này, nương theo ánh lửa, hắn cẩn thận đánh giá Vân Phiếm Phiếm, phát hiện dưới ánh sáng, da thịt cô rõ ràng trắng hơn người thường rất nhiều, trên mặt cũng không hề có một chút huyết sắc.


Cái này thật sự quá không bình thường.


Hiện tượng như thế này, chỉ có một thứ có...


... Người chết.


Nội tâm Lê Hi có chút dự cảm không lành, thế nhưng hắn không hề buông tay, mà càng thêm dùng sức.


Vân Phiếm Phiếm không cảm giác được đau đớn, nhưng lại biết được ngón tay hắn đang co rút lại.


Sau đó, cô nghe thấy hắn nói, giống như là rít từng chữ từ trong kẽ răng.


Hắn hỏi: "Lê Âm, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?"


Cô rõ ràng đã tận lực điều chỉnh, để cho mình giống với người bình thường nhất.


Tang thi đối với nhân loại chính là một sự tồn tại đáng sợ. Nếu như Lê Hi đã biết, vậy hắn sẽ còn mang theo cô sao?


Vân Phiếm Phiếm có chút bất an, cô gọi Lê Hi một tiếng: "Anh hai..."


Thanh âm Lê Hi có chút run rẩy: "Không phải như anh nghĩ có đúng không?"


Hắn thật sự đoán được.


Vân Phiếm Phiếm thành thật trả lời: "Chính là như vậy, anh hai, em bị tang thi cắn, không lâu trước đó."


Lê Hi dựa vào tường, khẽ hé môi thở dốc.


Vốn dĩ hắn đã nghĩ tốt kế hoạch rồi.


Cô bị cắn, hậu quả sau khi bị cắn là gì hắn rất rõ ràng.


Trong lòng Lê Hi nổi lên một trận chua xót, đôi mắt cũng có chút đau, bàn tay nắm lấy tay Vân Phiếm Phiếm hết lỏng rồi chặt, cuối cùng, hắn thỏa hiệp, thấp giọng nói: "Để cho anh xem miệng vết thương."


Vân Phiếm Phiếm kéo một bên vai áo xuống.


Trên bả vai trắng nõn trơn mịn có một vết thương nổi lên rất rõ ràng, bên trên là hình dấu răng, miệng vết thương tựa hồ đã khép lại, kết thành vảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.