Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 234: Anh, tay của em rớt rồi (12)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Lúc lên xe, cô liền ngồi ở bên cạnh Lê Hi.


Ghế sau có ba người ngồi, trừ cô ra thì đều là con trai, cho nên Lê Hi liền để cô ngồi ở cạnh cửa sổ.


Hắn ngồi ở giữa, ngăn giữa cô với tên kia.


Ngồi ở vị trí này, Vân Phiếm Phiếm không nhịn được nghĩ tới chuyện lúc trước, cô đứng ở bên đường, Lê Hi cũng ngồi ở vị trí này nhìn cô một cái.


Cũng không biết có phải hắn dừng ở trạm đổ xăng là để chờ cô hay không nữa.


Lúc đang mải suy nghĩ thì người đang lái xe bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.


Sau đó, cô liền nghe thấy tiếng gì đó đập vào cửa sổ.


Còn kèm theo thanh âm gầm rú.


Vân Phiếm Phiếm ngó lên trước nhìn, một con tang thi đang nằm bò ở trên cửa sổ, gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, còn có một miếng thịt thối rữa treo lủng lẳng ở trên mặt, hàm răng vàng ố, đôi mắt chỉ nhìn thấy tròng trắng.


Nghĩ tới bản thân mình cũng là tang thi, lại nhìn uy phong của con tang thi trước mặt, đều dọa cho bọn họ sợ tới thét chói tai.


Nhìn lại chính mình...


Vân Phiếm Phiếm chỉ muốn chui xuống hố, quả thực không dám nhìn thẳng.


Người trên ghế phó lái còn tính là bình tĩnh, hắn ta hơi hơi hé cửa sổ mở ra, ngay khi đầu con tang thi sắp với vào thì liền sử dụng dị năng hệ hỏa.


Hỏa cầu đánh vào đầu tang thi, tang thi ngửa người ra đằng sau, bọn họ vội vã đóng cửa sổ đạp ga chạy nhanh.


Vân Phiếm Phiếm nhìn ra bên ngoài, tang thi kia còn đang nằm trên mặt đất, thân thể đang bị thiêu đốt.


Ừm... xem ra là cô vẫn lợi hại hơn nhiều.


Tiểu Bạch Thái an ủi ký chủ nhà mình: "Ký chủ đại nhân, ít nhất ngài còn biết nói, chúng nó chỉ biết gào mồm kêu."


Vân Phiếm Phiếm miễn cưỡng chấp nhận lời an ủi, hơn nữa còn thêm một ví dụ: "Tư thế đi đường của ta cũng không tồi."


Một người một hệ thống bắt đầu đi tìm ưu điểm.


Sau khi tới thành phố H, người lái xe cũng dần trở nên cảnh giác.


Trên đường gặp phải tang thi liền lập tức đâm vào.


Chờ tới khi tới trung tâm thương mại, bọn họ liền dừng xe đi lục soát vật tư.


Đồ ăn trong không gian của Lê Hi vẫn đủ đồ ăn, mà cô thì không cần ăn mấy thứ này.


Thế nhưng nghĩ tới hôm qua cô nói muốn ăn thịt, hắn vẫn mang theo cô xuống xe.


Khu thịt đông lạnh đã không thể ăn, hắn liền đưa cô tới kệ bên kia, lục soát được rất nhiều thịt hộp, cất một phần vào trong túi, phần khác thì ném vào trong không gian.


Lại nhìn Vân Phiếm Phiếm, quần áo trên người cô có chút bẩn.


Những người khác còn đang liều mạng vét đồ ăn, Lê Hi lại dắt Vân Phiếm Phiếm đi lên tầng trên.


Tầng trên là khu thời trang, nơi này rất gọn gàng, không giống như khu đồ ăn đã thành một mảnh hỗn độn.


Mạt thế tới, đối với mọi người mà nói thì đồ ăn mới là quan trọng nhất, ăn mặc có sạch đẹp hay không đã không còn quan trọng.


Lê Hi hỏi cô: "Em thích quần áo như thế nào?"


Vân Phiếm Phiếm đứng nhìn mấy bộ quần áo treo ở trên giá, vẻ mặt rối rắm.


Giống như có chút khó chọn.


Lúc sau liền thấy Lê Hi đi qua, vung tay lên, một loạt quần áo đều biến mất.


Hắn trực tiếp thu hết quần áo vào trong không gian, sau đó lại tới tủ giày thu về một số lượng lớn, sau đó mới nói: "Đi thôi."


Vân Phiếm Phiếm sợ ngây người, ấp úng hỏi: "Anh hai, anh không lấy của anh sao?"


"Trong không gian còn hai bộ."


Hai... hai bộ.


Nhìn lại loại giá đỡ trống không.


Vân Phiếm Phiếm nắm lấy tay Lê Hi, chớp chớp mắt nói: "Anh hai, anh thật tốt."


Lê Hi được khen sắc mặt có hơi mất tự nhiên, hắn quay đầu qua một bên không nói gì, thế nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.


Lúc xuống tầng, Lê Hi nhìn thấy nhiều bộ quần áo khác, liền tiện tay thu mấy cái vào.


Lúc trước hắn không lấy đồ ăn đã đi lên tầng, mọi người trong đội ngũ đã hơi chú ý tới, lúc này thấy trên tay hắn cầm mấy bộ quần áo của con gái liền nhìn hắn làm mặt quỷ, một số người còn nhìn hắn ái muội: "Uầy, Lê Hi đúng là thương em gái thật đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.