Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 235: Anh, tay của em rớt rồi (13)



Edit by Shmily


#Do not reup#


---------------------------------


Hai chữ "em gái" đặc biệt nhấn mạnh.


Lê Hi không để ý tới những người đó, tùy tiện cầm một ít đồ vật ở trên kệ hàng.


Một chuyến này thu được rất nhiều đồ, trong túi ai cũng phình lên một cục.


Sau đó, đoàn người còn tính toán dừng chân ở lại đây một thời gian.


Rốt cuộc thì nơi này có tài nguyên, tùy thời cũng có thể trở về lấy được.


Lê Hi lạnh lùng nói: "Nếu các người muốn chết thì cứ ở chỗ này đợi, tôi biết nơi này có vật tư không có nghĩa là người khác không biết. Vạn nhất gặp phải đội ngũ khác, hai bên giao tranh với nhau, không có thương vong là không có khả năng, cho nên tôi muốn xem trong số các cậu ai có can đảm ở lại."


Một câu nói dập tắt suy nghĩ của tất cả mọi người.


Thấy mọi người đều tin lời Lê Hi nói, sắc mặt Trâu Lịch không quá tốt.


Nhưng hắn ta cũng không nói gì, chỉ tìm lại địa vị của mình, tuyên bố: "Chúng ta đi xa một chút, đêm nay có thể ở lại thành phố này cũng được."


Hắn ta vừa mở miệng, mọi người lập tức sôi nổi ủng hộ.


Nói cái gì mà: Lão đại thật anh minh.


Lê Hi liếc Trâu Lịch một cái liền dời ánh mắt đi, cúi đầu nói chuyện phiếm với Vân Phiếm Phiếm.


Thật ra Vương Du cảm thấy những người này đúng là biết lựa người để vỗ mông ngựa, sở dĩ mọi chuyện đều là từ suy nghĩ của Lê Hi mà ra, Trâu Lịch chỉ là người tổng kết lại, vậy thì có gì mà đắc ý.


Cuối cùng, bọn họ tìm được một nhà dân.


Bên ngoài có tường vây, bên trong là nhà có tầng.


Hoàn cảnh bên trong cũng không tệ lắm, chỉ là cửa đã bị phá hỏng, trong đội ngũ cũng có người biết sửa cửa, kỹ thuật không tệ, hắn ta đi quanh nhà tìm được dụng cụ rồi sửa lại cửa chính.


Sau khi sửa xong, Trâu Lịch mới cho tập hợp mọi người lại.


Một đám người đứng ở phòng khách, câu đầu tiên mà Trâu Lịch nói chính là: Mọi người đã vất vả rồi. Sau đó lại nói: "Đội ngũ này cho tới nay đều là tôi dẫn dắt, đi tới ngày hôm nay, không riêng gì tôi mà có rất nhiều công lao của các cậu, mọi người hẳn là phải một lòng, vật tư nên chia sẻ cho nhau dùng chung."


Có người bắt đầu thay đổi sắc mặt.


Dọc đường đi phía trước, mặc kệ là ai tìm được thứ gì đều phải nộp lên.


Lần này bọn họ còn tưởng là không cần nữa, rốt cuộc thì tài nguyên cũng đủ sung túc cho mỗi người, ai ai cũng cầm không ít đồ ăn.


Theo lý mà nói thì cho dù không nộp lên thì bọn họ cũng không ai bị đói bụng.


Trâu Lịch thấy mọi người do dự, liền đem đồ ăn của mình ném ở  trên bàn trước: "Tôi giao trước, tôi cũng là vì muốn tốt cho các cậu, mọi người đều là anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."


Lời nói vô cùng dễ nghe, thế nhưng lần này là do bọn họ đoạt được, nếu muốn giao lên thì lúc ấy bọn họ cũng không nghiêm túc như thế.


Không ai nhúc nhích, Lê Hi lại là người đầu tiên động.


Hắn cầm balo của mình, đặt ở trên bàn.


Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người hắn.


Hai chân thon dài đứng thẳng, rũ đầu mở balo ra.


Sau đó Lê Hi lật ngược balo lên, đồ ăn bên trong đều rơi xuống mặt bàn, bao gồm cả mấy bộ quần áo hắn tiện tay lấy được.


Động tác Lê Hi nhanh nhẹn sảng khoái, trên gương mặt soái khí kia không hề có chút do dự nào, làm cả đám người đều ngây ra.


Đây chính là đồ ăn đó... hắn không để bụng sao?


Tay Lê Hi bỗng nhiên vươn ra, cổ tay trắng nõn giống hệt như ngọc sứ.


Đầu ngón tay dừng ở trên bàn, ngay lúc mọi người cho rằng hắn muốn đổi ý thì hắn lại cầm lấy mấy bộ quần áo.


Lông mi cong vút hơi động, hắn xốc mí mắt, con mắt hẹp dài tràn đầy vân đạm phong khinh.


Lê Hi hé môi, nói: "Đây là quần áo của con gái, hẳn là không cần nộp chứ?"


Lời nói mang ý tứ thương lượng, thế nhưng ngữ khí lại là ngữ khí khẳng định.


Nói xong, hắn đối với mọi người làm một tư thế "mời", sau đó cầm quần áo, ưu nhã đi qua một bên.


Trâu Lịch chưa kịp nói câu này, rõ ràng là Lê Hi vô cùng phối hợp với yêu cầu của hắn ta, thế nhưng hắn ta cảm thấy đối phương không hề để mình vào trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.