Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 236: Anh, tay của em rớt rồi (14)



Edit by Shmily


#Do not reup#


---------------------------------


Lê Hi đã sớm biết sẽ có kết cục như thế này, cho nên lúc trước khi lục soát đồ vật đã cầm một ít làm bộ làm tịch.


Những người khác thấy Lê Hi nộp lên cũng không tình nguyện mà đặt đồ ăn lên trên bàn.


Thức ăn nước uống xếp thành núi, Trâu Lịch tìm một người kiểm kê, hơn nữa sau khi xác nhận liền cất hết đồ ăn vào nơi khác.


Những người này thấy đồ ăn rời khỏi vòng tay của mình, trong lòng liền có chút mất mát.


Phòng ở của căn nhà này khá nhiều, mọi người đều đã mệt mỏi một ngày, Trâu Lịch liền đi tới phân phòng.


Lúc phân tới Vân Phiếm Phiếm thì cô liền nhanh nhẹn nói: "Em ngủ cùng anh hai."


Lê Hi cùng cô tuy là anh em, thế nhưng lại chưa từng ngủ với nhau.


Hiện tại nghe cô nói muốn ngủ cùng mình, hắn còn có chút không thích ứng kịp.


Thế nhưng thân phận bây giờ của cô hơi đặc biệt, ngủ với hắn là an toàn nhất.


Lê Hi chỉ có thể chấp nhận.


Trâu Lịch bỏ qua cô, tiếp tục phân chỗ cho những người khác.


Sau khi ăn xong cơm chiều, mọi người liền trở về phòng ngủ.


Vân Phiếm Phiếm đi theo Lê Hi vào phòng, phòng không lớn, chỉ có một cái giường, chắc là phòng dành cho khách ở tạm thời.


Bên cạnh có một cái ghế dựa.


Lê Hi lấy một cái khăn lông cùng một cái chậu từ trong không gian ra, lại lấy nước đổ vào chậu, nói với Vân Phiếm Phiếm: "Em lau người tạm đi."


Nói xong, hắn liền đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô, nhìn ra đường phố bên ngoài.


Đường phố ngày trước phồn hoa bao nhiêu, hiện tại ngay cả một ánh đèn cũng không có, chỉ có một màn đêm vô tận.


Đèn pin sắp không trụ được nữa, ánh sáng xung quanh đều rất mong manh.


Vân Phiếm Phiếm bắt đầu cởi quần áo.


Không khí xung quanh tràn ngập xấu hổ cùng hơi thở trầm tịch.


Thanh âm quần áo cọ xát với cơ thể càng thêm rõ ràng trong bóng đêm.


Lê Hi bỗng nhiên có chút nôn nóng, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng tối lại.


Cái bóng của cô hắt lên trên bức tường bên cạnh, ánh sáng của đèn pin chiếu lên thân thể của cô, đem dáng người của cô phác họa ra rõ ràng nhất.


Hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút liền vội vàng dời đi ánh mắt.


Nhưng mà hình ảnh trong nháy mắt kia đã khắc sâu vào trong đầu, cho dù chỉ thấy bóng dáng, thế nhưng cũng có thể nhìn ra dáng vẻ yểu điệu của cô.


Không biết có phải an tĩnh quá mức hay không mà Lê Hi lại nhớ tới tối hôm qua, cô lộ bả vai trắng nõn tinh tế, đường con mượt mà cùng làn da trơn mịn...


Phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng của cô, điềm đạm ôn nhu: "Anh hai, em xong rồi."


Cô đã thay quần áo hắn đưa, váy mặc ở trên người cô vô cùng thích hợp.


Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt ngượng ngùng.


"Anh hai, cái đó, quần áo bên trong..."


Cô nói xong liền liếc nhìn Lê Hi, tựa như có chút ngượng ngùng.


Tầm mắt Lê Hi bất đắc dĩ nhìn đến phần trước ngực no đủ cùng đôi chân trắng nõn của cô.


Sau đó hắn bình tĩnh lấy ra hai cái đồ lót nhỏ từ bên trong không gian, đưa cho cô.


Vân Phiếm Phiếm nhận lấy, hơi mở to mắt nhìn Lê Hi, cứ cảm thấy Lê Hi quá bình tĩnh, còn cô thì quá ngại ngùng...


"Thay đi." Hắn nói ra hai chữ ngắn gọn, sau đó liền xoay người.


Vân Phiếm Phiếm đành phải thay quần áo một lần nữa.


Hai tay rũ ở bên người của Lê Hi siết chặt, lòng bàn tay đã sớm thấm ướt một mảnh mồ hôi.


Ánh trăng bên ngoài chiếu vào trên sườn mặt hắn, bên tai phải đã bắt đầu phiếm đỏ.


Hắn mặc niệm trong lòng một câu: Lê Hi, em ấy là em gái mày.


Sau khi niệm xong, tạp niệm trong lòng mới tiêu tán đi chút ít.


Vân Phiếm Phiếm thấy nước còn sạch, vặn vặn khăn cho cô rồi đi đến bên người Lê Hi, nắm lấy tay hắn kéo qua: "Lúc sáng em thấy tay anh bẩn."


Lê Hi nhìn cô, tùy ý để cô giúp mình lau tay.


Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu: Thế nhưng hai người không phải ruột thịt.


Tức khắc, hô hấp bắt đầu hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.