Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 243: Anh, tay của em rớt rồi (21)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Vân Phiếm Phiếm thấy hắn nhắm mắt lại thì cũng nhắm mắt ngủ theo.


Chờ tới khi cô nhắm mắt, lông mi Lê Hi lại khẽ run lên.


Sau đó hắn mở mắt ra, đôi mắt trong trẻo, đáy mắt tựa như còn có hai ngọn lửa đang cháy.


Sự khác thường ở nửa thân dưới làm hắn hiểu rất rõ, hắn không thể tiếp tục coi cô là em gái được nữa.


Chỉ là...


Cả ở hai kiếp, Lê Hi đều chưa từng nói chuyện yêu đương.


Đời trước lúc hắn học đại học, không phải không có nữ sinh theo đuổi hắn.


Lúc ấy hắn còn đang trong giai đoạn mờ mịt, càng đừng nói tới đi cảm nhận loại đồ vật như tình yêu nam nữ này.


Sau đó chính là mạt thế bùng nổ, sau khi mạt thế xảy ra thì cuộc đời của hắn hầu như chính là nằm trên giường làm vật nghiên cứu.


Sau khi trọng sinh, thời gian lại ngắn ngủi, hắn chỉ một lòng muốn báo thù.


Sau đó chính là gặp lại cô.


Trong mắt Lê Hi có chút mê mang, chỉ nghĩ tới cô thôi cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều.


Loại tình cảm này là thứ mà hắn chưa từng được cảm nhận trước đây.


Nếu nói cái này là thích, như vậy thì hắn nghĩ là, trước kia hắn thực sự chưa từng thích ai.


Hiện tại, hắn lại thích em gái mình.


Hơn nữa lại còn là một con tang thi.


Hắn yêu đương với tang thi thế nào đây?


Hắn nghĩ đi nghĩ lại mấy vấn đề này, Lê Hi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.


Xe chạy qua một khoảng đất gồ lên, thân thể Vân Phiếm Phiếm nghiêng sang một bên, đầu đổ về chỗ ngồi phía trước.


Cô mở to mắt, có chút mê man.


Lê Hi vỗ vỗ đùi của mình, nói với cô: "Lại đây."


Vân Phiếm Phiếm mơ mơ hồ hồ gật gật đầu, thân thể nghiêng qua gối lên đùi hắn.


Lê Hi lấy từ trong không gian ra một cái áo khoác, đắp ở trên người cô.


Người lái xe liếc qua kính chiếu hậu, thấy Lê Hi đang rũ mắt nhìn Vân Phiếm Phiếm.


Thật sự là một người anh tốt.


Chỉ là sao cứ cảm thấy có chỗ không đúng?


Người lái xe ho nhẹ một tiếng, nói: "Cái đó, chúng ta đi đâu tiếp..."


Lê Hi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, trên mặt mang theo vẻ không vui.


Người lái xe lập tức ngậm miệng không nói nữa.


Lê Hi trực tiếp lấy ra một tấm bản đồ từ trong không gian, ném cho cậu ta.


Sau đó hé môi, không biểu cảm nói: "Đi tới chỗ đánh dấu hồng."


Người lái xe nhìn nhìn nơi được đánh dấu, mấy cái dấu phía trước đều là những nơi bọn họ đã từng đi qua, mặt sau chính là những nơi chưa từng tới.


Trọng điểm chính là căn cứ phía Nam.


Nghĩ tới những chuyện lúc trước Lê Hi làm, lại nhìn cái này, cậu ta đột nhiên sinh ra cảm giác sùng bái.


Mãi cho tới sáng sớm, bọn họ rốt cuộc cũng tiến vào một trấn nhỏ.


Bên trong trấn nhỏ có một con sông, sáng sớm cho nên trên trấn nơi nơi đều là sương mù, nếu không để ý tới mấy bộ hài cốt bị văng tứ tung khắp nơi, chỉ nhìn phong cảnh thôi thì cũng khiến tâm trạng tốt lên rất nhiều.


Chỉ là đã trải qua chuyện tối hôm qua, trong lòng mỗi người đều là mây đen giăng đầy.


Đội trưởng đã chết, vật tư vất vả tìm được cũng không còn.


Cho dù ai nhiệt huyết nhất cũng không vực dậy nổi.


Lê Hi đặt đầu Vân Phiếm Phiếm nhẹ nhàng lên ghế ngồi, sau đó mở cửa xuống xe.


Người trong đội ngũ không biết có phải đã thông đồng trước với nhau hay không mà đều ăn ý đè thấp thanh âm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Chỉ là có người không ngừng dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn Lê Hi.


Lê Hi híp mắt nhìn trấn nhỏ này, sương mù rất nhanh làm ướt tóc hắn, trên tóc ngưng kết thành những bọt nước nhỏ, hắn đứng ở nơi đó giống như một bức tranh thủy mặc, mặt mày tinh xảo, môi đỏ khẽ mím.


Trong lòng hắn đã có chủ ý, đi tới bên người đám người kia, nói: "Từ bây giờ, chúng ta liền đường ai nấy đi."


Mọi người kinh hãi, còn chưa kịp nói đã nghe Lê Hi nói tiếp: "Cái bản vẽ kia cho các cậu, dựa theo lộ tuyến ở trên đó mà đi. Căn bản sẽ không gặp quá nhiều vấn đề, bên trên cũng đánh dấu những điểm có nhiều vật tư."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.