Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 247: Anh, tay của em rớt rồi (25)



Edit by Shmily


#Do not reup#


------------------------------


Giống như là băng với lửa giao nhau.


Trong miệng cô cũng có một cảm giác lành lạnh.


Lê Hi không những không chán ghét mà còn quấn lấy lưỡi của cô, mút vào.


Môi hắn trượt xuống cần cổ, rồi lại kề sát vào bên tai cô, khẽ cắn lấy một cái ở vành tai trắng nõn.


Hô hấp của hắn vô cùng nóng bỏng, phả thẳng vào tai Vân Phiếm Phiếm.


Nội tâm Vân Phiếm Phiếm càng bùng lên mãnh liệt cái thứ dục vọng muốn ăn thịt kia.


Toàn thân đều như đang kêu gào.


Lúc nhận ra thì mình đã bị Lê Hi đè dưới thân lúc nào không biết.


Hắn nuốt trọn tiếng hừ nhẹ mà cô phát ra từ trong miệng vào, thân thể của hai người không ngừng dây dưa.


Vào thời điểm chuẩn bị nước chảy thành sông, Lê Hi liền dừng động tác.


Cô ngẩng đầu lên, cắn một phát vào vai hắn.


Vân Phiếm Phiếm chỉ cảm thấy rất thơm, muốn cắn một phát rớt luôn miếng thịt trên người hắn.


Nhưng trực giác nói cho cô biết rằng cô không thể làm như vậy.


Vân Phiếm Phiếm thả lỏng miệng, lưu luyến liếm liếm ở trên vai hắn.


Mùi máu tươi làm cô miễn cưỡng thoải mái hơn không ít.


Lê Hi ngẩn người nhìn cô, tựa như hiểu ra chuyện gì đó.


Thì ra cô nói thích ăn thịt không phải là thịt nướng mà con người hay ăn, thịt cô nói là thịt người, thứ thức ăn dành cho tang thi.


Lê Hi lẳng lặng nhìn cô nuốt máu mình vào bụng, chờ lúc cô rời đi, cánh môi đã dính một ít máu.


Máu càng làm cho cánh môi cô trở nên xinh đẹp.


Lê Hi cúi người hôn cô thật sâu.


Nếu như bị lây nhiễm, cứ coi như là hắn biến thành một tang thi cùng với cô đi.


Còn nếu như không bị, vậy hắn sẽ gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng cô.


Tựa như đều không tồi.


Ánh sáng của đèn pin rất yếu ớt, dần dần biến mất.


Chỉ còn lại ánh trăng mông lung ở bên ngoài chiếu rọi vào hai thân ảnh trùng điệp ở bên nhau.


...


Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Vân Phiếm Phiếm còn có cảm giác trong miệng mình có mùi máu tươi nhàn nhạt.


Cúi đầu nhìn thân thể mình, toàn bộ đều là những ấn ký xanh xanh tím tím.


Sự việc phát sinh tối hôm qua làm cô ấn tượng rất sâu, cô thế là lại không khống chế được mình.


Bên cạnh là quần áo Lê Hi đã chuẩn bị cho cô, cô mặc xong, vừa định đi ra cửa thì Lê Hi liền đúng lúc tiến vào.


Khi nhìn thấy cô, hắn hơi sửng sốt, tựa như còn có chút khẩn trương.


"Anh hai..."


Thanh âm của cô có chút không đúng.


Lê Hi còn tưởng rằng có phải cô hối hận rồi hay không.


Tối hôm qua là do xúc động nhất thời của hắn, hắn xác thật cũng tồn tại loại tâm tư đó.


Muốn đem cô nắm chặt ở trong lòng bàn tay, chỉ có thể ăn trước rồi mới cảm thấy yên tâm.


Vân Phiếm Phiếm chạy tới trước mặt hắn, duỗi tay sờ về phía bả vai hắn.


Lê Hi lập tức hiểu cô muốn làm gì.


Hắn hơi dịch thân thể ra không cho cô sờ, Lê Hi đi phía trước, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ái muội không rõ: "Tối hôm qua còn chưa đủ sao?"


Vân Phiếm Phiếm mở to mắt, nhưng lại á khẩu không cãi lại được.


Thấy phản ứng của cô đáng yêu như vậy, Lê Hi vẫn là nhịn không được mà bức cô.


Vân Phiếm Phiếm lùi về phía mép giường, cả người ngã xuống trên đệm.


Lê Hi chống một gối ở giữa hai chân cô, nhìn từ trên cao xuống.


Thần sắc đối phương vô cùng khẩn trương, hai tay không biết nên để ở đâu.


Lê Hi nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn cúi người xuống ghé sát tới gần cô.


Thời điểm sắp hôn, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vải bị xé.


Hai người đồng loạt dừng lại, Vân Phiếm Phiếm nhìn áo Lê Hi bị rách, ấp úng nói: "Em... hình như em dùng sức hơi lớn..."


Lê Hi: "..."


Đấu không lại em ấy thì phải làm sao?


Trong lòng hắn biết rõ Vân Phiếm Phiếm là nhất định muốn nhìn thấy vết thương của hắn, cho nên liền trực tiếp cởi áo ra, thoải mái hào phóng cho cô xem.


Miệng vết thương kia ở trên vai thấy rất rõ, là một dấu răng hình vòng cung, máu ở bên trên đã đọng lại, nhìn qua còn có chút nghiêm trọng.


Tối hôm qua lúc cô hạ miệng dùng bao nhiêu lực, cô là người biết rõ nhất.


Lê Hi cũng không cảm thấy quá đau, so với những đau đớn mà hắn đã trải qua ở kiếp trước thì cái này cũng chẳng là gì cả.


Bị cô cắn lại càng không thấy đau.


Từ từ! 


Lê Hi ôm lấy mặt cô, thập phần đứng đắn nói: "Về sau chỉ có thể ăn anh, không thể ăn người khác, biết chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.