Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 257: Anh, tay của em rớt rồi (35)



Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------


Vân Phiếm Phiếm đi theo bên người Lê Hi, đám người kia mang theo cô cùng hắn đi tới trước tòa kiến trúc màu trắng phía trước.


Chờ sau khi bọn họ quét mã xác nhận thân phận xong thì cánh cửa bằng kim loại lớn kia mới được mở ra.


Lê Hi nhìn nhìn bên trong, cuối cùng lại thay đổi chủ ý.


Thân thể của cô còn đặc biệt hơn so với hắn, nếu để cô đi vào, không biết là sẽ xảy ra chuyện gì tổn hại đến cô hay không.


Lê Hi xoay người, nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc nói: "Lê Âm."


Vân Phiếm Phiếm ngẩng đầu nhìn hắn, lúc đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng cô liền có dự cảm không lành.


Quả nhiên Lê Hi nói: "Em ở bên ngoài chờ anh."


Đang muốn mở miệng thì tay hắn lại chuyển qua tới mặt cô.


Lòng bàn tay hơi xoa xoa má cô, Lê Hi bỗng nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cô.


Những người đang đứng đợi phía sau đột nhiên bị thồn cho một đống cẩu lương.


Vốn định thúc giục hắn nhanh lên một chút, bất quá nghĩ tới lần này đi vào có lẽ hắn sẽ không ra được nữa.


Nụ hôn này có lẽ sẽ là tình cảm cuối cùng hắn dành cho cô bạn gái nhỏ này.


Vài người cười cười, cũng không nói gì.


Lê Hi hôn xong, cánh môi còn cọ qua khóe môi cô, một đường trượt ngang qua bên má cô.


Cuối cùng liền nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô.


Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Lê Hi rất khác thường, hắn không phải loại người thích làm trò thân mật trước mặt người khác.


Đầu óc vốn còn đang trì độn lập tức trở nên nhạy bén.


Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên ôm lấy eo Lê Hi, ôm rất chặt, ngón tay cô bấu chặt lấy áo sơ mi của hắn, thân thể cũng kịch liệt dán chặt vào người hắn.


Đôi con ngươi màu đen của Lê Hi hơi lóe, chậm rãi khép mắt lại.


Bên trong là một mảnh liễm diễm, ánh mắt mê ly.


Hình ảnh vừa tốt đẹp vừa diễm lệ.


Cũng không có chỗ nào khiến người ta cảm thấy phản cảm.


Có người ho khan một tiếng.


Liền ngay ở lúc này, ánh mắt Lê Hi bỗng nhiên trở nên rõ ràng, không hề có một tia trầm luân như lúc trước.


Thanh âm hắn rất nhẹ, nếu không phải Vân Phiếm Phiếm biến thành tang thi khiến thính lực trở nên tốt hơn thì có lẽ là cũng không nghe được.


Cô nghe thấy hắn nói: "Anh nhờ em việc này, nơi này rất nguy hiểm, anh cần em ở ngoài chi viện."


Vân Phiếm Phiếm mơ hồ gật gật đầu, động tác rất nhỏ.


Cô biết Lê Hi đang do dự.


Cô cũng biết, nên làm như thế nào.


Lê Hi nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn cảm thấy thực sự đau lòng.


Hắn sờ sờ tóc cô, sau đó chăm chú nhìn cô một cái: "Chờ anh."


Lê Hi đi theo sau bọn họ tiến vào bên trong, thân ảnh thon dài dần dần bị cửa kim loại che khuất, thẳng tới khi không thấy bóng dáng của hắn nữa.


Vân Phiếm Phiếm chạy chậm qua, ghé lên trên cửa nghe ngóng.


Hiệu quả cách âm của chỗ này thật tốt, cái gì cũng không nghe được.


Cô sờ sờ cánh cửa, hỏi Tiểu Bạch Thái: "Tỷ lệ thành công phá được cái cửa này là bao nhiêu?"


Tiểu Bạch Thái: "Căn cứ vào số liệu hệ thống phân tích... Năng lực hiện tại của ký chủ không đủ để phá đâu."


Vân Phiếm Phiếm lại vội vã hỏi: "Lê Hi thì sao?"


Tiểu Bạch Thái đưa ra một đáp án không như ý: "Hy vọng xa vời."


Vân Phiếm Phiếm tìm một mặt cỏ ngồi xuống, ấp úng nói: "Vậy chờ một lát đi."


Sau mười lăm phút, cô lại đứng dậy đi vòng quanh tòa nhà này.


Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vạn nhất Lê Hi ở bên trong gặp nguy hiểm không ra được thì phải làm sao?


Vân Phiếm Phiếm vừa đi vừa nói với Tiểu Bạch Thái, hệ thống của Tiểu Bạch Thái phân tích số liệu rất chính xác, có thể phân tích ra tấn công vào chỗ nào thì dễ phá hơn.


Tìm một hồi lâu, trên má cô đã tràn đầy mồ hôi.


Vân Phiếm Phiếm giơ tay lên xoa xoa, bất tri bất giác phản ứng lại.


Cô ra mồ hôi?


Còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, thì đã nghe thấy Tiểu Bạch Thái nói lớn: "Bên này, dịch sang bên này một chút!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.