Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 292: Cầu anh mang em (27)



Edit by Shmily


#Do not reup#


----------------------------


Vân Phiếm Phiếm đáp: "Tùy tiện mặc thôi, sao thế?"


Cô nhìn Kiều Thời Việt, đối phương lại lắc đầu: "Không có gì, cảm thấy em mặc màu lam rất đẹp."


Vân Phiếm Phiếm nhận lấy lời khen, Kiều Từ lôi kéo cánh tay cô, lực chú ý của cô liền dời về trên người cô bé.


Đầu ngón tay Kiều Thời Việt cọ qua mép áo, quần áo màu lam đứng dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.


Ánh mắt hắn lại đảo qua trên người Vân Phiếm Phiếm.


Cô đang cong eo nói chuyện với Kiều Từ, vải dệt của chiếc váy phác họa ra đường cong ở eo thật nhỏ gọn.


Giống như là họa sĩ cầm bút vẽ một đường tinh tế lại tỉ mẩn vậy.


Đáng tiếc, hôm nay cô không có mặc màu lam.


Hôm nay thời tiết không tệ, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy đi ra ngoài chơi là một sự lựa chọn hoàn hảo.


Cô đề nghị: "Hay là chúng ta tới công viên giải trí đi?"


Đa số những bạn nhỏ đều thích tới đó chơi, tuy là cô cũng không phải quá thích.


Tầm mắt dừng ở trên người Kiều Thời Việt, Kiều Thời Việt hơi gật đầu: "Có thể."


Hắn vốn là định mời cô đi ăn cơm, nhưng nếu tới công viên giải trí thì hẳn là cũng sẽ không cần trở về sớm.


Chỉ là lớn như thế này rồi, hắn còn chưa từng đi qua nơi đó.


Kiều Từ cũng không quá thích chơi, nhưng là bởi vì Vân Phiếm Phiếm đề nghị nên vẫn làm ra vẻ vui mừng: "Được đó, đi công viên giải trí đi."


Ba người ngồi xe của Kiều Thời Việt đi, công viên giải trí vào thứ bảy đặc biệt nhiều người.


Đều là người lớn mang con em mình tới đây chơi, còn có khá nhiều những cặp tình nhân, cả trai lẫn gái đều không ngừng đi ngang qua cô cùng Kiều Thời Việt.


Có một nam sinh dừng mắt ở trên người Vân Phiếm Phiếm, còn Vân Phiếm Phiếm thì đang mua đồ ăn cho Kiều Từ.


Thời điểm cô nói chuyện, má lúm đồng tiền ở hai bên khóe môi như ẩn như hiện, lại không phát giác ra là đã lọt vào tầm mắt của một số người.


Kiều Thời Việt đi ngay bên cạnh, ôm lấy vai cô đẩy cô về phía mình một chút.


Vân Phiếm Phiếm đang chuẩn bị trả tiền, bỗng dưng lại bị đẩy về một phía.


Bả vai tiếp xúc với lòng bàn tay dày rộng mang theo hơi ấp nóng rực của Kiều Thời Việt.


Kiều Thời Việt hợp tình hợp lý buông tay, nói: "Cẩn thận một chút, đông người."


Hắn nói qua loa như vậy, vân Phiếm Phiếm cũng thật sự cảm thấy là ban nãy có người muốn đụng vào mình cho nên hắn mới kéo cô sang bên cạnh.


Nam sinh lúc trước nhìn Vân Phiếm Phiếm thấy hành động thân mật của hai người liền trở nên thất vọng.


Thì ra là có bạn trai rồi.


Kiều Từ kéo kéo quần áo của Kiều Thời Việt, Kiều Thời Việt liếc cô nhóc một cái, Kiều Từ nhón chân, thấp giọng hỏi hắn: "Anh, anh không cảm thấy anh như thế này rất không ga lăng sao?"


Xung quanh rất ồn ào, thanh âm của cô nhóc cũng chỉ có Kiều Thời Việt ở gần mới nghe thấy.


Kiều Thời Việt nhướng mày, chờ cô nhóc nói tiếp.


Kiều Từ bất mãn nói: "Chị Quý là con gái, anh thế mà để con gái nhà người ta trả tiền?"


Kiều Thời Việt hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn chút nào, còn nói: "Cô ấy là chị dâu của mày, về sau tiền của anh đều sẽ là của cô ấy, chị dâu muốn mua đồ ăn cho mày thì đó là tâm ý của cô ấy, anh sẽ không cản."


Vân Phiếm Phiếm trả tiền xong liền xoay người đưa đồ ăn cho Kiều Từ.


Kiều Từ như nở hoa trong lòng, cũng không có so đo với Kiều Thời Việt nữa.


Kiều Thời Việt dời ánh mắt, bỗng nhiên bên mũi có hương thơm ngọt nị phảng phất.


Trước mắt là giấy đóng gói màu nâu, bên trong là đồ ăn vặt.


Vân Phiếm Phiếm đem túi đưa cho hắn, nói: "Của anh."


Kiều Thời Việt nhận lấy, thấy ánh mắt cô nhìn mình giống như đang nhìn một đứa trẻ con, hình như là đang dỗ dành hắn.


Hắn dùng xiên xiên một miếng, đặt ở trong miệng.


Cắn một cái, vị dâu tây bọc ở bên trong tràn ra khắp khoang miệng.


Cô hỏi: "Thế nào? Có ngon không?"


Kiều Thời Việt khẽ gật đầu, liền thấy bộ dáng vô cùng vui vẻ của cô.


Ừm, bị coi thành đứa trẻ con cũng không tệ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.