Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------------
Hắn không mặc đồng phục của đội, chỉ đơn giản có áo sơ mi và quần dài.
Da thịt trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời, trong con mắt hẹp dài là quang mang nhàn nhạt.
Thiếu niên thanh lãnh giống như mặt hồ, lại giống như một viên ngọc thấm vào trong ruột gan.
Hắn đứng ở nơi đó, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Người ở đây cơ hồ đều liếc mắt nhìn về phía hắn.
Đối phương cũng không hề dừng bước chỉ vì những ánh mắt này, ngược lại là những người đi cùng hắn, bởi vì trước đây chưa từng nhận được nhiều chú ý tới vậy mà bây giờ lại ở tâm điểm khiến họ có hơi ngượng ngùng.
Đại khái là trầm mặc khoảng vài giây, nhưng lại giống như là đã qua cả thế kỷ.
Thẳng tới khi có người kinh hô một tiếng: "Nguyệt Thần?"
Sau đó chính là một loạt thanh âm hỗn tạp mồm năm miệng mười, có rất nhiều người gọi tên của hắn, cũng có rất nhiều người hỏi hắn tới để làm gì.
Vân Phiếm Phiếm cầm vé, ngồi ở hàng phía trước.
Vé này là ngày hôm qua Kiều Thời Việt cho cô.
Lúc tới đây, cô mới mơ hồ hiểu được Kiều Thời Việt nói cho cô một niềm vui là cho cái gì.
Tiếng nghị luận xung quanh cô cũng có nghe được một chút, nhưng tựa hồ là không có quá nhiều người vui vẻ.
Có lẽ trong đám đông này cũng có fans của Kiều Thời Việt, chẳng qua là không dám nói chuyện vào lúc này mà thôi.
Hiện tại ở nơi này, fans trung thành duy nhất của hắn chính là cô.
Kiều Thời Việt đi lên đài xong, ánh mắt nhanh chóng liếc tìm cô.
Vốn trên mặt thiếu niên cũng chẳng có biểu tình gì, bên môi bỗng nhiên nhiễm thêm một tầng ý cười.
Những người đã từng nhìn Kiều Thời Việt thi đấu, cơ hồ là chưa từng thấy hắn cười.
Cho dù cầm được chức quán quân, hắn cũng đều là bộ dáng nhàn nhạt, giống như sớm đã biết trước kết quả, cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Cho nên hắn vừa cười như vậy lập tức liền câu đi hồn của không ít người.
Mặc kệ Kiều Thời Việt lúc trước ra sao, nhưng giờ khắc này, gương mặt kia của hắn xác thật được rất nhiều người yêu thích, chỉ là sau khi phục hồi lại tinh thần, bọn họ lại bắt đầu phỉ nhổ chính mình nông cạn quá.
Người chủ trì sửng sốt hồi lâu, chờ tới khi phản ứng lại thì lập tức liền hiểu rõ đây chính là một cơ hội tốt.
Có lẽ lần thi đấu này sẽ có rất nhiều đề tài có nhiệt độ cao.
Ông ta nhanh chóng đưa micro sang cho Kiều Thời Việt: "Nguyệt Thần? Thật không nghĩ tới là còn có thể gặp lại cậu, bất quá trước kia cậu là đội trưởng của Bury, hiện tại lại đứng trong đội ngũ của Deep, là đang tuyên bố mình là thành viên của Deep sao?'
Kiều Thời Việt trả lời không một chút thành ý: "Các người hiểu thế nào cũng được, rốt cuộc thì cũng không phải lần đầu."
Mới đầu mọi người còn không hiểu hắn nói gì.
Về sau mới biết là hắn đang ám chỉ trào phủng.
Lúc ấy sau khi chuyện kia xảy ra, hắn đến một câu cũng không giải thích.
Thế nhưng những người đã từng xem thì đều có thể đoán được.
Hiện tại Kiều Thời Việt nói như vậy, hình như là đang nói bọn họ luôn tự cho mình là đúng, vì vậy nên hắn mới lười phải giải thích.
Hội trường là một trận xấu hổ, bỗng nhiên có một thanh niên đứng lên, lớn tiếng nói: "Kiều Thời Việt, tên không biết xấu hổ như mày không xứng đứng ở chỗ đó, cút xuống đi."
Có một số người bắt đầu hùa theo nói.
Kiều Thời Việt liếc qua thanh niên kia một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Cũng không tới lượt anh nói."
Nói xong chính là lúc Deep phát biểu cảm nghĩ.
Lúc Kiều Thời Việt đi ngang qua người Tịch Minh, mí mắt hơi nâng lên, nhìn cậu ta một cái.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ liếc một cái như vậy, bất quá cũng chỉ có một giây, sau đó liền dời tầm mắt đi.
Tịch Minh bỗng nhiên nghĩ tới cái tin nhắn trả lời lúc trước của hắn.
Cậu ta không hiểu hắn tới tìm mình để làm gì, là tới đánh cậu ta sao?
Hiện tại hắn mới rõ, Kiều Thời Việt thế mà lại gia nhập Deep?
Tay chân Tịch Minh lạnh như băng đứng ở nơi đó, đồng dạng những đội viên khác cũng khổ không thể nói.
Huấn luyện viên đứng ở phía sau nhìn, vẻ mặt tái nhợt.
Tên sát tinh này sao lại tới đây?