Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 318: Trông em thực mỹ vị (6)



Edit by Shmily


#Do not reup#


------------------------------


Sau khi cảm thán xong, cô lại quay qua nhìn Trình Sơ Yến.


Hắn rũ mi, nghiêm túc làm bài.


Khác biệt quá lớn so với cái người không thích học tập ở trong cốt truyện.


Nghĩ nghĩ, Vân Phiếm Phiếm liền có chút buồn ngủ.


Cô chớp chớp mắt, muốn làm cho mình tỉnh tảo một chút.


Nhưng mà không hề có tác dụng.


Dần dần, eo cô bắt đầu gập xuống.


Trình Sơ Yến chậm rãi làm xong một cái đề, quay đầu nhìn về phía cô.


Thiếu nữ đã ghé vào trên bàn, hai mắt khép lại.


Tầm mặt hắn xẹt qua cái ly cạnh cô rồi lại dừng ở trên mặt cô.


Cặp con ngươi sáng ngời kia bị che lại, hai má hồng nhuận no đủ giống như là trái cây vẫn còn trên cây.


Trình Sơ Yến vươn ngón tay qua, ở trên mặt cô chạm chạm chút.


Không phải quá tinh tế, thế nhưng rất ấm áp.


Lúc trước không bị dọa, xem ra hắn còn chưa đủ nỗ lực.


Ngón tay đẩy tóc đang rũ xuống của cô sang, cái cổ trắng ngần lập tức hiện ngay trước mắt hắn.


Động mạch màu xanh nhạt mơ mơ hồ hồ, ngón tay hắn ấn ấn ở bên trên còn có thể cảm nhận được chuyển động rất nhỏ của nó.


Ngón tay bắt đầu co rút lại.


Di động vang lên một tiếng.


Trình Sơ Yến thu tay, cầm điện thoại lên nhìn.


Là tin nhắn: Gia sư lần này có vừa lòng không?


Trình Sơ Yến nhẹ "a" một tiếng, nhìn notebook trên bàn.


Bên trên là đề bài cô viết ra, kín hai mặt giấy.


Hắn đánh một chữ "Không", còn chưa có gửi đi thì ngón tay lại lật sang trang sau.


Thì ra bên sau vẫn còn đề, nhưng chỉ có nửa mặt.


Chỗ trống còn thừa phía sau còn có một dòng chữ: Làm được tới đây, cậu sẽ phát hiện, kỳ thật đề cũng không khó lắm đúng không? [Mặt cười]


Đầu ngón tay dùng sức ấn ở bên trên một chút, trang giấy hơi mỏng xuất hiện một cái ấn ký hình trăng khuyết.


Trình Sơ Yến quay đầu đi chăm chú nhìn cô vài giây, lẩm bẩm nói: "Thôi vậy, không dọa cô nữa."


Hắn vốn muốn dọa cô nặng hơn so với những người lúc trước, vốn tính toán sẽ lưu lại chút gì đó trên cổ cô, như vậy sau khi cô phát hiện ra, sợ là sẽ không tới nữa.


Hiện tại hắn lại thay đổi chủ ý.


Hắn xóa chữ "Không" đã gõ xong kia đi, lại gõ thêm vài chữ vào: [Rất vừa lòng.]


Sau khi gửi tin nhắn xong, hắn liền đặt điện thoại ở một bên.


Cầm bút, bắt đầu làm bài tiếp.


Lúc Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại, đầu có chút mơ hồ.


Cô xoa xoa hai mắt, nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy Trình Sơ Yến đâu nữa.


Trên bàn là quyển notebook kia.


Cô lấy lại xem, phát hiện bài đều đã làm xong.


Lúc kiểm tra, cô liền nghe thấy Tiểu Bạch Thái nói: "Ký chủ, hình như lúc nãy không phải cô tự nhiên buồn ngủ đâu, nước này đã bị người hạ thuốc rồi."


Vân Phiếm Phiếm gật đầu: "Ta biết."


Trước khi uống nước trái cây, cô còn rất có tinh thần, cho dù mệt cũng không ngủ nhanh như vậy.


Tiểu Bạch Thái nghe cô nói thế lại ấp úng: "Sau khi cô ngủ, Trình Sơ Yến sờ cổ cô."


Vân Phiếm Phiếm sửng sốt.


Cô duỗi tay sờ cổ mình, không có gì dị thường.


Cẩn thận nghĩ lại, cô mới đưa ra kết luận: "Hắn không muốn ta dạy hắn?"


Sau khi biết cốt truyện, cô sẽ biết những gia sư trước đó đều bị Trình Sơ Yến dọa chạy.


Đương nhiên là cô chắc chắn sẽ không chạy.


Bất quá cô không biết tại sao hắn lại không ra tay với cô.


Theo lý mà nói thì hắn nên làm chút gì đó dọa cho cô sợ mới đúng chứ nhỉ?


Không nghĩ ra lí do, Vân Phiếm Phiếm đành phải từ bỏ, bắt đầu nghiêm túc xem đáp án.


Hoàn toàn chính xác.


Mặt cuối, đằng sau cái dòng chữ cô viết lại nhiều thêm một dòng, chữ viết đối phương tinh tế lại có lực, giống như là kiểu chữ của những quý tộc luyện tập một cách có bài bản.


--- Ừm, thực sự không khó, cảm ơn cô giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.