Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 346: Trông em thực mỹ vị (34)



Edit by Shmily


#Do not reup#


---------------------------------


Hắn cắn rất mạnh, Vân Phiếm Phiếm liền cố hết sức đẩy hắn ra.


Thẳng tới khi Trình Sơ Yến buông cô ra, Vân Phiếm Phiếm mới nói: "Nếu như bị dì nhìn thấy, anh..."


Trình Sơ Yến nhìn cánh môi mọng nước của cô, có chút hồng, thế nhưng không để lại dấu vết gì quá sâu.


Hắn nói: "Sẽ không nhìn ra đâu."


Lúc này hai người mới cùng nhau đi về.


Lúc tới cửa nhà, Trình Sơ Yến bỗng nhiên chần chờ.


Cô đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa thì lại nghe hắn nói: "Chờ một chút."


Cô nhìn hắn, liền thấy hắn đặt thực phẩm chức năng xuống đất, duỗi tay bắt đầu cởi áo.


Áo khoác của hắn mở ra, sau đó cô liền nhìn chằm chắm áo sơ mi ở trong của hắn trong chốc lát.


Gương mặt Trình Sơ Yến rất đẹp, mặc như thế nào cũng đều đẹp.


Lúc nút áo sơ mi của hắn cài tới nút trên cùng, cả người hắn lộ ra một cỗ hơi thở nghiêm túc lại cấm dục.


Giờ phút này nút áo sơ mi lại bị cởi ra hai nút, lập tức liền không che được xương quai xanh của hắn, cả người hắn đều tản ra hormone, mang theo mười phần dụ hoặc.


Chỉ là một chút dụ hoặc này đều được cúc áo thứ ba của hắn chặn lại.


Hiện tại Trình Sơ Yến lại trở thành Trình thiếu gia ưu nhã cao quý, hắn nhẹ nhàng cười với Vân Phiếm Phiếm, nghiêm túc hỏi cô: "Cô giáo, trông anh thế nào?"


"Thế nào sao?"


Còn chưa nghĩ xong, Tiểu Bạch Thái liền chen vào: "Văn nhã bại hoại."


Vân Phiếm Phiếm cũng nói theo: "Văn nhã bại hoại..."


Thanh âm đột nhiêm im bặt, biểu tình Trình Sơ Yến hơi cứng lại.


Vân Phiếm Phiếm phản ứng lại, hình như cái kia không phải là từ tốt đẹp gì.


Kết quả lại thấy khóe môi Trình Sơ Yến cong lên cười sâu xa: "Thì ra, cô giáo luôn nghĩ anh như vậy?"


Vân Phiếm Phiếm ngửi được hơi thở nguy hiểm, không tiếp tục nói nữa mà nâng tay lên nói: "Em mở cửa nhé."


Trình Sơ Yến lập tức đứng thẳng dậy, trở nên an phận hơn trước.


Trong nhà rõ ràng là đã được dọn dẹp qua, trước kia tuy trong nhà vẫn sạch sẽ nhưng lại không giống như bây giờ.


Sàn nhà bóng loáng, đồ vật trên bàn được sắp xếp chỉnh tề, cái chăn ở trên ghế sofa cũng được gấp gọn đặt ở một bên.


Nguyễn Trúc nghe được động tĩnh liền đi từ trong phòng ra.


Trước kia bà vẫn luôn mặc áo ngủ khi ở nhà, tóc cũng không chải gọn, bây giờ lại mặc quần áo chính thức, tóc cũng được búi gọn lên.


Lúc nhìn thấy Trình Sơ Yến, bà mới chân chính hiểu rõ cái gì gọi là thiếu gia nhà giàu.


Đối phương chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ để đè bẹp những người bình thường.


Chỉ là trên trán hắn có vết thương, bà lập tức liền tự suy diễn ra một chút chuyện.


Trình Sơ Yến đưa quà cho bà, lễ phép nói: "Lần đầu tới nhà, con cũng không biết mua cái gì mới tốt, mong dì không chê."


Dì?


Bà liếc nhìn Vân Phiếm Phiếm, Vân Phiếm Phiếm lại nhìn mũi chân.


Nguyễn Trúc kéo cô qua, nói nhỏ bên tai cô: "Tiểu thiếu gia bị thương có phải là vì chuyện của con với hắn bị phát hiện, rồi bị ba hắn đánh hay không?"


Nói như vậy, hình như cũng có lý.


Vân Phiếm Phiếm gật gật đầu.


Gần đây Nguyễn Trúc xem khá nhiều phim ảnh cẩu huyết, có chút đa sầu đa cảm, lại bội phục dũng khí của Trình Sơ Yến, vì tình yêu mà không màng mọi sự.


Bà nói với Vân Phiếm Phiếm: "Con đối tốt với tiểu thiếu gia nhà người ta một chút, người ta sống cũng không dễ dàng gì."


Vân Phiếm Phiếm thấy Nguyễn Trúc nói xong liền cười với Trình Sơ Yến giống như một người mẹ hiền, cô có chút trầm mặc.


Dì đây là chưa thấy được bộ dáng hung ác của Trình thiếu gia thôi, phải biết là mấy gia sư trước đó của hắn đều là bị hắn dọa cho chạy mất đó.


Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách có sofa.


Sofa chỉ dài có 1 mét 5, Trình Sơ Yến mà ngủ ở đây thì chắc chắn là sẽ ngủ không được tốt.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.