Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Lúc Trình Sơ Yến ở Trình gia, hắn đều ngủ ở trên giường lớn siêu cấp xa hoa, hiện tại lại bảo hắn ngủ ở sofa, sự chênh lệch thực sự quá lớn.
Nhưng đương sự lại cảm thấy không sao cả, cho nên Nguyễn Trúc liền cảm thấy có hơi nhọc lòng.
Vị tiểu thiếu gia này vì cháu gái mình mà bỏ nhà đi, nói thế nào bà cũng phải chiếu cố đối phương thật tốt.
Hơn nữa hắn còn đang bị thương, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng thương.
"A Đại ngủ với dì đi, thiếu gia..."
Trình Sơ Yến cắt ngang bà: "Dì cứ gọi con là Sơ Yến được rồi."
Nguyễn Trúc trực tiếp bỏ qua cái xưng hô này, nói: "Con ngủ ở phòng của A Đại đi."
Trình Sơ Yến khó xử: "Con sợ A Đại sẽ không thích."
Nghiễm nhiên là một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ thiếu mỗi động tác chớp chớp mắt nữa thôi.
Hơn nữa, trước kia hắn toàn gọi Vân Phiếm Phiếm là cô giáo, hiện tại lại gọi cô là A Đại.
Vân Phiếm Phiếm nhìn bộ dạng giống như rất vui vẻ của hắn, cảm thấy con người này thật tâm cơ, nhưng mà cũng hết cách, hắn cao như vậy, bảo hắn ngủ ở sofa hình như có chút không tốt cho lắm.
"Vậy anh ngủ phòng em đi."
Trình Sơ Yến lập tức cười, cười tới vô cùng xán lạn.
"Cảm ơn A Đại."
Vân Phiếm Phiếm giúp Trình Sơ Yến xếp đồ dùng cá nhân ở trong phòng tắm, sau đó lúc chuẩn bị tắm thì lại chạy về phòng lấy quần áo.
Trình Sơ Yến ngồi ở trên giường, lười biếng nhìn cô.
Chờ lúc cô cầm áo ngủ ở trên tay, còn chưa có xoay người thì đã bị Trình Sơ Yến duỗi tay ôm lấy.
Trình Sơ Yến giống như đang làm nũng, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô, sau đó nói: "Sau mười tuổi, đây là lần đầu tiên anh ngủ ở phòng người khác."
Vân Phiếm Phiếm: "Ồ."
Trả lời vô cùng lãnh đạm.
Đại khái là không hài lòng với cách trả lời của cô, Vân Phiếm Phiếm liền có cảm giác cổ mình bị người đằng sau nhẹ nhàng cắn một cái.
Không đau, nhưng có hơi ngứa.
Vân Phiếm Phiếm lập tức nói: "Giường em không mềm, nếu anh không thích thì em giúp anh tìm nơi khác ở."
Cô đây xem như là đang có lòng tốt nhắc nhở, sợ Trình thiếu ngủ cả đêm dậy lại eo mỏi lưng đau.
Nhưng mà cô đã quên, Trình Sơ Yến còn từng ngủ ở một nơi kém xa chỗ này rất nhiều.
Thậm chí cả giường cũng không có, phải nằm ở trên mặt đất.
Giường của bạn gái mình, như thế nào cũng đều tốt.
Trình Sơ Yến đáp: "Có cứng nữa anh cũng có thể ngủ, chỉ là..."
Vân Phiếm Phiếm: "Hửm?"
Gương mặt hắn hơi tách ra, nhìn cần cổ tinh tế trắng nõn của cô ở ngay trước mắt.
Cứ nhìn như vậy, hắn liền sinh ra một loại ý niệm cực kì điên rồ.
Muốn cắn cổ cô, muốn khám phá từng tấc da thịt cô, đem máu của cô nuốt vào trong bụng.
Có như vậy, hai người mới coi như hòa làm một.
Nhưng mà nhìn cô không chút phòng bị bại lộ nhược điểm của bản thân ở trước mặt hắn, cho nên cái ý niệm đó rất nhanh đã tiêu tán đi.
"Chỉ là đêm nay nhất định sẽ mất ngủ."
"Tại sao?"
Không phải nói có cứng hơn cũng có thể ngủ sao?
Trình Sơ Yến xoay cô lại, cô đang ôm áo ngủ, biểu tình đạm nhiên, nhưng lại có một loại đáng yêu không nói nên lời.
Là loại đáng yêu một cách nghiêm túc.
Mặc kệ lời hắn nói có bao nhiêu ấu trĩ hay nhàm chán, cô vẫn đều duy trì một loại thái độ nghiêm túc mà đối mặt với hắn.
Trình Sơ Yến giơ tay, ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, giống như là tay của nghệ sĩ.
Những ngón tay kia mơn trớn qua mi tâm cô, hắn đáp: "Chỉ cần nghĩ cái giường này là nơi cô giáo từng ngủ, cái chăn này cô giáo từng đắp, cái gối từng nằm qua, anh đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, như vậy thì làm sao có thể ngủ được đây?"
Biểu tình hắn mang theo vẻ si mê, giống như một người đang ngắm nhìn phong cảnh tuyệt mĩ.
"Kỳ thật..." Vân Phiếm Phiếm gian nan đáp, "Trong nhà em có thừa chăn với gối, em cũng có thể đổi cho anh, như vậy anh sẽ không phải bối rối nữa."