Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------------
Quân Trì lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng, nuốt xuống.
Sau đó lại lấy ra một viên khác, ngậm ở trong miệng.
Xoay người, hung hăng hôn lấy môi nàng.
Giống như là đem sức lực toàn thân đều dồn ở trên nụ hôn này vậy, hôn xong, hắn lại sờ sờ mặt Vân Phiếm Phiếm, nói: "Đi thôi."
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình đã hiểu ý tứ của hắn.
Nàng mỉm cười với Quân Trì một cái, muốn nói cho hắn biết, nàng đã hiểu rồi.
Kết quả là do dược tính thật sự tới quá nhanh, nàng cũng nhịn không được.
Cuối cùng, biểu tình của nàng chỉ dừng lại ở nụ cười mỉm kia.
Cánh môi nàng hơi cong lên, lông mi che khuất đôi mắt nàng, nhìn qua vô cùng tốt đẹp.
Quân Trì nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng đem nàng bế lên.
Đẩy cửa điện ra, Tề thượng thư đã đứng đợi bên ngoài một lúc lâu.
Thấy Quân Trì ôm nữ nhi của mình, nữ nhi nằm trong ngực hắn dường như đã ngủ rồi, bấy giờ ông mới hiểu được quyết định của Quân Trì.
"Bệ hạ, ngài đã quyết định rồi sao?"
Ngón tay Quân Trì lặng lẽ siết chặt, thật cẩn thận hấp thu độ ấm trên người nàng.
Nhưng mà dù có làm thế nào đi nữa thì tay hắn vẫn cứ rét lạnh như cũ.
"Ừm." Hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói, "Như vậy là tốt nhất."
Bệ hạ che chở nữ nhi như vậy, ông ta vốn nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng sao dường như lại có chút khổ sở.
Quân Trì giao Vân Phiếm Phiếm cho ông, sau đó nói: "Nếu trận chiến này ta thắng, ta sẽ cầu nàng tha thứ, nếu ta thua, coi như là chưa từng có một Quân Trì yêu thích nàng tới như vậy đi."
Sau khi Quân Trì nói xong thì không nhìn Vân Phiếm Phiếm nữa, hắn xoay người đưa lưng về phía Tề thượng thư.
Tề thượng thư ôm Vân Phiếm Phiếm rời đi.
Trước khi đi, ông lại quay đầu nhìn vị đế vương trẻ tuổi kia.
Lúc này, hắn thật sự là một người cô đơn.
Quân Trì trở về tẩm cung của mình, cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn đi.
Rõ ràng bản thân đã uống giải dược rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Nơi trái tim của hắn, rất khó chịu.
Nếu là Quân Tiểu Ao xuất hiện, nó nhất định sẽ cùng nàng mắng mình, mắng hắn nhát gan, mắng hắn không dám dùng nàng đi đánh cược, không dám mang theo nàng cùng nhau vượt qua khó khăn.
Hắn xác thực không dám.
Thời điểm thái hậu nhận được tin tức Vân Phiếm Phiếm đã chạy trốn thì đã là hoàng hôn.
Bà ta không nghĩ tới nữ nhân kia cư nhiên không chết, không chỉ không chết mà còn được đưa ra khỏi cung.
Tay bà ta có dài tới đâu cũng không thể duỗi ra được ngoài hoàng cung, ở ngoài cung, Tề thượng thư có thể một mình che chở cho nàng.
Thái hậu tức giận, mang theo người đi tới tẩm cung của Quân Trì.
Quân Trì ngồi trước cửa sổ, ngón tay khảy khảy hoa đào trong bình.
Hoa đào này là do nàng hái về, nàng nói cắm như vậy mới đẹp.
Hắn vỗ về chơi đùa cánh hoa, tựa như nàng vẫn còn ở đây.
Thái hậu thấy dáng vẻ này của hắn liền duỗi tay hất bình hoa xuống đất, bình hoa vỡ tan nát, hoa bên trong cũng rơi đầy đất.
Thái hậu thấy hắn dường như còn muốn nhặt, nhấc chân dẫm lên trên cánh hoa.
Hơn nữa còn dùng sức mà nghiền nát.
"Dáng vẻ này của ngươi là như thế nào? Ai gia nhốt nữ nhân kia, ngươi cư nhiên dám thả? Ngươi đây là công khai đối nghịch với ai gia?"
Quân Trì không hé răng, bộ dáng không hề tức giận chút nào.
Hắn lẳng lặng ngồi ở đó, tựa như một bức họa được cuộn lại, bất quá bức họa này dường như đã bị thứ gì đó làm cho ô uế rồi.
"Nếu không có ai gia, hiện tại ngươi cùng với mẫu thân bạc mệnh của ngươi còn không biết chết ở nơi nào đâu, ai gia cho ngươi lên làm hoàng đế, ngươi còn có cái gì không thỏa mãn?"
Quân Trì bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn bà ta chằm chằm.
Ánh mắt như một con dã thú, gắt gao nhìn thẳng vào thái hậu, hắn nói: "Câm miệng!"
Đây là lần đầu tiên hắn nói với bà ta như vậy, thái hậu bị dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước.