Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 415: Cho ta mượn long bào của ngươi (48)



Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------------

Hiện tại cái gì cũng đều ở trong sự khống chế của bà ta, ngay cả Quân Trì cũng đã chẳng thể làm được gì nữa, bà ta chỉ cần ổn định địa vị của mình ở trong triều thì sẽ chẳng có khó khăn gì.

Nếu bà ta trở thành hoàng đế thì sẽ không cần phải che che giấu giấu như vậy nữa.

Càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng thái hậu đã có suy tính riêng.

Ôm lấy mặt Lan Dư hôn một cái, bà ta cười nói: "Tiểu Lan Nhi, ngươi thật đúng là phúc tinh của ai gia."

Thái hậu dùng thứ đồ kia trộn lẫn vào rất nhiều đồ ăn của Quân Trì.

Trước kia bà ta còn cần Quân Trì ngồi trên long ỷ ổn định tâm của các đại thần, cho nên mới không dám cho hắn dùng nhiều.

Hiện tại bà ta muốn hắn ăn quá mức, như vậy hắn sẽ xuất hiện ảo giác rồi nổi điên.


Đến lúc đó, các đại thần nhất định sẽ không chịu nổi, coi như ngôi vị hoàng đế của hắn cũng sẽ không giữ được nữa.

Chờ một khoảng thời gian sau, lại lặng yên không một tiếng động gϊếŧ chết hắm

Có như vậy thì bản thân bà ta cũng sẽ không bị hoài nghi.

Mới đầu, thái hậu còn không yên tâm, thường xuyên trộm đi xem.

Mỗi lần đi lại nhìn thấy Quân Trì nằm trên mặt đất, trong tay cầm mấy thứ đồ kia, không ngừng nhét vào trong miệng.

Dần dần, hắn rất ít khi vào triều, cả ngày chỉ nhốt mình trong cung điện.

Thái hậu thỉnh thoảng sẽ đe dọa hắn, bảo hắn vào triều, bằng không liền không cho hắn ăn những thứ đó nữa.

Quân Trì quả thực nghe theo, bất quá có đôi khi trực tiếp mang theo đồ ăn, lúc thượng triều lại ở trước mặt các vị đại thần ăn những thứ đó.


Càng ngày càng có nhiều đại thần nhịn không được, liên danh thượng thư, trình lên thái hậu, hy vọng thái hậu sẽ chọn lương quân khác.

Thời điểm thái hậu nhìn thấy những lá thư kiến nghị đó, trong lòng đã bành trướng.

Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu đông phong.

Bà ta nói với Lan Dư: "Tiểu Lan Nhi, chúng ta sắp thành công rồi."

Bộ dáng Lan Dư có chút không vui.

Hắn chau mày, làm thái hậu cũng không vui theo.

Lập tức dỗ dành hắn: "Ngươi làm sao vậy?"

Khóe mắt Lan Dư có chút hồng, thanh âm cũng mang theo nức nở: "Tiểu Lan Nhi cũng hy vọng nương nương có thể thành công, nhưng mà Tiểu Lan Nhi nghe nói, làm hoàng đế thì trong tay phải có binh phù và ngọc tỷ truyền quốc, nhưng nương nương..."

Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên đã bị thái hậu đánh gãy.

Thái hậu điểm điểm cái mũi của hắn, cười nói: "Cái này ai gia đều có."


Thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Lan Dư, thái hậu nghĩ thầm xem có nên cho hắn xem hay không.

Bà ta thích hắn là không sai, bất quá loại chuyện này, bà ta không thể tin tưởng bất cứ người nào.

Lan Dư thấy biểu tình do dự của bà ta, bắt đầu diễn tiếp theo kịch bản.

"Nếu nương nương đều có, vậy Tiểu Lan Nhi liền an tâm rồi, Tiểu Lan Nhi chúc nương nương tâm sự tưởng thành, chỉ nguyện sau này nương nương đừng vứt bỏ Tiểu Lan Nhi..."

Thấy bộ dáng ủy khuất của hắn, thái hậu liền muốn an ủi tâm của hắn một chút.

Sau đó liền đem binh phù với ngọc tỷ đưa cho hắn xem, còn nói với hắn: "Ngàn vạn lần đừng nói cho người khác."

Lan Dư gật đầu: "Ngài yên tâm, Tiểu Lan Nhi biết rõ."

Trong khoảng thời gian này, Quân Trì vẫn luôn dùng những thứ đồ kia, thân thể đã bắt đầu có chút hư thoát.
Một mặt là muốn làm nữ nhân kia tin tưởng, một mặt khác là do hắn thật sự cảm thấy được chỗ tốt của thứ này.

Trước kia hắn đều coi chúng như rác rưởi, coi như độc dược.

Muốn ném nó đi, nhưng lại không thể không có liên hệ với nó.

Sau khi ăn nhiều thứ đồ này, hắn sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Mỗi lần hắn ảo giác thì đều có thể gặp nàng, hắn đang nằm trên mặt đất, nhìn nàng cúi người cười cười với mình.

Nàng đang hỏi mình vì sao lại nằm ở chỗ này, nàng duỗi tay muốn kéo mình lên.

Hắn cũng duỗi tay ra, duỗi được một nửa thì nàng liền biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.