Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 429: Tôi bị học trưởng theo đuổi (7)



Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Hắn chỉ nhìn thấy da thịt lộ ra bên dưới cái mũ, rất trắng, trắng như đáy của cái bình hoa vậy, bất quá nhìn không rõ mặt lắm.

Giang Kiệu không hiểu sao Khúc Phàm lại nhìn thấy được.

Khúc Phàm còn đang hưng phấn nói: "Ban nãy có người gọi Nhĩ Nhĩ, chính là gọi cô ấy đó, đừng nhìn cô ấy chỉ là một người mẫu mà nhầm, danh khí thực sự không thấp đâu."

"Ninh Nhĩ Nhĩ?"

Khúc Phàm gật đầu, kết quả lại nghe thấy đối phương cười nhạo một tiếng: "Cũng bình thường thôi."

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Quân sự, không có gì hay ho cả.

Khúc Phàm cũng không biết hắn có ý tứ gì, rốt cuộc là đang trêu ghẹo tên của cô hay là cảm thấy cô bình thường nữa.

Huấn luyện trôi qua đã mấy tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó chỉ có hai lần được mười phút nghỉ ngơi.


Vừa bắt đầu đã bị phơi nắng lâu như vậy, có nữ sinh chịu không nổi đã té xỉu tại chỗ.

Huấn luyện viên Lý đại khái là đã thấy nhiều trường hợp như vậy rồi, cho nên liền bảo người đưa cô gái đó tới phòng y tế, những người còn lại vẫn phải tiếp tục chịu khổ hình.

Hứa Cam cũng có chút không kiên trì nổi nữa.

Ở nhà cô ta chưa từng chịu khổ như vậy, cha và mẹ mình có ai mà không yêu thương sủng ái mình cơ chứ.

Bất quá lúc ánh mắt dừng ở trên bóng dáng của Vân Phiếm Phiếm, trong lòng đột nhiên lại có thêm một cổ lực lượng.

Cô ta chắc chắn không chịu thua cái bình hoa kia.

Cho nên liền cắn răng chịu đựng một lúc nữa.

Vân Phiếm Phiếm cũng có chút chịu không nổi, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi, trên mặt cũng vậy, cũng may rất nhanh sau đó, huấn luyện viên Lý liền nói: "Buổi sáng tới đây thôi, buổi chiều hai giờ tập hợp ở chỗ này, phải tới đúng giờ, nếu ai dám tới trễ..."


"Đến trễ một phút phạt 30 cái hít đất, hiện tại giải tán."

30 cái hít đất đối với một nam sinh mà nói thì còn xem như nhẹ nhàng, nhưng đối với nữ sinh thì sẽ phải cố sức rất nhiều.

Nhưng mà, một phút 30 cái, vậy hai phút chính là 60 cái.

Nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ.

Chờ sau khi huấn luyện viên rời đi, Vân Phiếm Phiếm liền tháo cái mũ trên đầu xuống, không có mũ đè nén, lúc gió thổi qua liền có cảm giác đặc biệt thoải mái.

Cô thích ý nheo nheo mắt, thừa dịp những người khác còn đang nằm la liệt trên đất thì liền nhanh chóng rời khỏi đây.

Chỉ sợ ở thêm một lúc thì chốc lát nữa sẽ có người vây tới.

Lúc Vân Phiếm Phiếm tới nhà ăn, cô bảo dì bán đồ ăn đóng gói cho cô, nhà ăn có rất nhiều người, cô không muốn ăn ở chỗ này.

Dì bán đồ ăn đưa đồ cho cô, nhìn thấy mặt cô thì bỗng nhiên nói: "Cô gái nhỏ, con là Ninh Nhĩ Nhĩ đúng không? Con gái dì rất thích con."


Vân Phiếm Phiếm nghe được lời này liền không có lập tức rời đi, như vậy sẽ có vẻ không tôn trọng với người lớn tuổi hơn mình.

Người đằng sau cũng không có thúc giục cô.

Dì bán đồ ăn lại nói: "Con gái dì năm nay mười một tuổi, luôn nháo lên đòi phải làm người mẫu cho bằng được, mỗi ngày đều thấy nó xem video của con."

Vân Phiếm Phiếm thấy lúc bà nói tới con gái mình thì tràn đầy vui vẻ cùng bất đắc dĩ, cầm cái hộp trong tay, trả lời: "Trước kia cháu đều là vừa đọc sách, vừa dựa lưng vào tường để luyện tư thế đứng."

Dì bán đồ ăn tức khắc liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô.

Có những lời này của cô, trở về nói với con gái, con gái khẳng định sẽ nguyện ý học tập.

Vân Phiếm Phiếm quay đầu, nam sinh phía sau vội vội vàng vàng đứng thẳng lên, cô cũng không quá chú ý.
Nam sinh chờ cô rời đi liền trực tiếp chạy ra khỏi hàng, cầm điện thoại gõ chữ như điên.

Vân Phiếm Phiếm tìm được một nơi tương đối an tĩnh ở trong trường, sau đó ngồi ở trên ghế dài, cách đó không xa chính là một cái hồ.

Mặt hồ có gió nhẹ phất qua, nổi lên tầng tầng gợn sóng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy khung cảnh này thực sự không tồi, nhanh chóng chụp lại một tấm.

Nhìn ảnh trên điện thoại, lại cảm thấy nó khá đẹp, bản thân thưởng thức một mình thì không hay lắm.

Hay là... đăng Weibo?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.