Lệ Đình không nhịn xuống, tay vẫn là vuốt vuốt dưới mái tóc Tiên Tảo Tảo, chọc người phía sau mộng bức* nhìn qua, đôi mắt nước suối thấu triệt vô cùng ngốc manh.
(*Mộng bức: đại khái là kinh ngạc đứng hình)
Ánh mắt Lệ Đình tối sầm lại, hắn cảm giác lòng mình đang ngo ngoe rục rịch, nhưng rốt cuộc vẫn ráng nhịn xuống, “Không có đính hôn.”
Bởi vì kiềm chế cho nên âm thanh hắn đặc biệt thấp và khàn, nghe ra rất nghiêm túc.
Tiên Tảo Tảo:…… Vâng?
Không có đính hôn sao, vì sao không giống cô tưởng.
Nhưng Lệ Đình không có ý định giải thích, hắn một phen kéo Tiên Tảo Tảo qua sau đó nhìn về phía Lệ lão, “Cha nói có việc muốn thương lượng, bây giờ thế nào?”
“Chuyện đính hôn cần bàn lại,” Lệ lão chuẩn bị lát nữa nói với con trai, dù sao đính hôn hay không đính hôn đại biểu cho mặt mũi của ông ta.
Sau đó ông ta nhìn Tiên Tảo Tảo, nói với Lệ Đình: “Chuyện cần trao đổi rất quan trọng, những người khác không cần đi theo.”
Lệ Đình nhìn về Lệ lão, hắn ngả người dựa vào trên xe lăn, cười: “Cha có ý gì?”
“Đây là cơ mật thương nghiệp cùng Thơ gia.” Lệ lão nói, ông ta cảm giác mặt mũi mình đã bị con trai xé thành cặn bã.
“Nha,” Lệ Đình liếc mắt nhìn Thơ Ngữ Lam, ngay sau đó cười ý vị sâu xa, không nói gì.
Nhưng hắn kéo tay Tiên Tảo Tảo không buông, vì thế, cuộc giằng co dày đặc im lặng giữa hai cha con Lệ gia diễn ra, những người khác bị không khí quỷ dị bao trùm muốn chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, Thơ Ngữ Lam bên cạnh Lệ lão đột nhiên chen vào nói nói: “Hai nhà Thơ, Lệ trao đổi, Tiên tiểu thư đúng thật không thích hợp có mặt,” nói câu này cô ta nhìn về phía Mộc Phong đứng sau Lệ Đình: “Đúng rồi, Mộc trợ lý có phải cũng phải đi hay không?”
Lệ Đình đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt như đao thổi qua Thơ Ngữ Lam.
Thơ Ngữ Lam cảm giác phía sau lưng phát lạnh, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tiên Tảo Tảo, đáng tiếc người sau căn bản là không thấy cô ta, chọc cô ta càng tức giận.
Lệ lão một bên nghe vậy lại gật đầu, ông nhìn về phía Mộc Phong: “Mộc Phong cũng vậy.”
Mộc Phong không nhúc nhích, hắn đứng tại chỗ biểu tình kính cẩn, đang chờ mệnh lệnh của Boss.
Mà Lệ Đình như cũ không nói chuyện, ngón trỏ tay phải hắn quy luật gõ tay vịn xe lăn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thơ Ngữ Lam, thẳng đến khi người sau bối rối sợ hãi lùi về phía sau một bước.
…… Cuối cùng Tiên Tảo Tảo mờ mịt vô tội vẫn bị mang đi theo trao đổi.
Trong lúc bị Lệ lão nhìn chằm chằm, Tiên Tảo Tảo cũng làm bộ không thấy được.
Cô ôm tiểu trư Bội Kỳ ngồi phía sau Lệ Đình, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thơ Ngữ Lam muốn chơi xấu lại chỉ có thể nghẹn, sau đó uống nước trái cây, tiểu hồ yêu nhàn nhã vô cùng, mãi đến khi cô uống nhiều quá muốn đi toilet ——
“Để Mộc Phong tìm người dẫn em đi,” Giọng Lệ Đình nhàn nhạt, nhưng tầm mắt nhìn qua lại cực kỳ áp lực.
Tiên Tảo Tảo khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, cô chỉ là đi toilet mà thôi, không có gì ghê gớm…… Ừ? Từ từ!
Âm thanh 001 máy móc vang lên: “Thành công một mình đi toilet, khen thưởng 150 tích phân. Không đi trừ 50 phân, thất bại trừ 100 phân.”
Móng vuốt Tiên Tảo Tảo lập tức siết chặt, ha, thế nhưng tiến cử cơ chế trừ điểm nhánh?
Muốn đi muốn đi, cô cần tự mình đi, ai cũng đừng ngăn cản!
Chỉ là thành công một mình đi toilet?
001: “Ký chủ không thể tìm đồng bạn, hơn nữa hoàn hảo ra vào toilet…… Một lần.”
Tiên Tảo Tảo gật đầu, không rõ lắm đi toilet thưởng nhiều tích phân như vậy làm gì, nhưng cô hận không thể tích góp nhiều điểm.
“Bé ngoan nghe hiểu chưa?” Đây là Tiểu Nhất khôi phục bình thường.
Tiên Tảo Tảo gật đầu, lúc Tiểu Nhất ban bố nhiệm vụ âm thanh đều giống như máy móc vậy, ban bố nhiệm vụ xong thì tốt rồi.
Cô cũng đã quen, tay nhỏ lúc lắc nhiệt tình thực thoả mãn: “Hiểu rồi, đi thôi!”