[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 106



Editor: Ngạn Tịnh.

“Vậy thì phải xem điều cô nói là xảy ra giữ cùng giới với cùng giới, hay vẫn là cùng giới với khác giới.” Mạnh Ảnh cười tủm tỉm nói, “Nếu là cùng giới, vậy có thể là bởi vì đã xảy ra chuyện gì đó làm thay đổi hoàn toàn hình tượng của cô trong lòng cô ta.”

“Vậy... Khái phái thì sao?” Lục Nhất Lan cắn cắn đầu ống hút.

“Đó chính là bởi vì tình yêu.”

“Tình yêu nha, có thể làm cho một người nhanh chóng... Thay đổi vì cô ~”

“Phụt...”

Tuy rằng Lục Nhất Lan không biết lý do cảm xúc Cố Mặc Trình thay đổi lớn là gì, nhưng cô biết, khẳng định không phải bởi vì tình yêu, giữa hai người, căn bản không tồn tại thứ đồ chơi kia.

“Cô cười cái gì?” Mạnh Ảnh dựng thẳng ngón tay, “Cô đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, thanh danh của tôi trong trường rất vang đó.”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh nói rất có đạo lý.” Lục Nhất Lan gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Cảm ơn anh.”

“Vậy thì không cần.” Mạnh Ảnh dùng cái muỗng chọc hai cái xuống kem trong tay, “Tôi luôn là như thế...”

Di động bỗng nhiên vang lên, Mạnh Ảnh ngẩng đầu nói câu xin lỗi, liền đi nghe điện thoại. Lục Nhất Lan không nghe rõ nội dung điện thoại, chỉ cảm thấy người đối diện nói chuyện cực kỳ vội vàng.

“Ngại quá.” Người đàn ông đứng lên, như nhớ tới cái gì, Mạnh Ảnh hỏi, “Chị gái nhỏ, QQ của cô là số gì, chúng ta... Bảo trì liên lạc đi.”

“1180458901.”

Mạnh Ảnh ra dấu tay okie, “Còn có chút việc, tôi đi trước!”

“Hẹn gặp lại.”

Người kia đi rất nhanh, Lục Nhất Lan không biết nghĩ đến cái gì, cười khẽ ra tiếng.

Sau khi một mình uống xong trà sữa, Lục Nhất Lan cầm giỏ xách chậm rì rì đi đến văn phòng của giáo viên.

Có lẽ là vì đang giờ lên lớp, cho nên người ở đây rất ít, bàn làm việc cơ hồ đều là trống không. Do dự ở cửa một lát, một giọng nói đột nhiên cắm vào, “Là bạn học Thiên Di sao?”

“Là em.”

Một người đàn ông trung niên ngồi trước bàn làm việc của Giang Thiển Ái, đôi mắt Lục Nhất Lan hơi híp lại, nhìn ông.

“Xin hỏi, thầy là?”

“Thầy là chủ nhiệm lớp mới của các em.” Ông cười rộ lên rất hiền lành, “Thời gian em xin nghỉ khá dài, có lẽ chưa từng gặp thầy.”

!!

Môi Lục Nhất Lan giật giật, cốt truyện biến động lớn đến thế sao?

Dựa theo cốt truyện trước kia, Giang Thiển Ái vẫn luôn là giảng viên đại học A, sao lần này cô mới xin nghỉ một tháng, sau khi trở về cả thế giới đều thay đổi rồi!

“Cái kia, thưa thầy, giảng viên Giang trước kia đâu rồi ạ?”

“Em nói cô ấy sao, từ chức rồi, bên chỗ thầy có số điện thoại của cô ấy, em có chuyện gì cần tìm cô Giang sao?”

Lục Nhất Lan dùng sức lắc đầu, “Không có, thưa thầy, em là tới trả phép.”

Tìm Giang Thiển Ái? Cô ước gì người này rời khỏi vòng tiếp xúc của cô cmnl ấy, tốt nhất là tạm thời rời khỏi thành phố A, chờ sau khi cô công ược Cố Mặc Trình xong lại nói tiếp.

Rời khỏi văn phòng, con ngươi Lục Nhất Lan chậm rãi âm trầm lên.

Bởi vì vết thương trên chân còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên Lục Nhất Lan xin nghỉ tiết tự học buổi tối.

Lúc sắp tan học buổi chiều, Lục Nhất Lan gọi cho Cố Mặc Trình, người đàn ông rất nhanh liền trả lời tin nhắn đến.

“Anh tới rồi.”

Trong cuộc đời lời nói ấm áp nhất có thể nghe được, không phải anh yêu em, anh thích em, mà là---

Mở cửa, anh tới rồi.

Cảm giác tim đập thình thịch, Lục Nhất Lan chậm rãi đứng lên, mới ra khỏi tầng nhà dạy học, cô liền thấy một bóng người trên sân thể dục.

Rất cao lớn, rất tuấn đỉnh, nổi bật. Nữ sinh đi ngang qua thường thường liếc mắt nhìn Cố Mặc Trình, mà trong mắt anh, chỉ có một mình bóng dáng của Lục Nhất Lan.

“Thiên.”

“Cố ca ca, sao anh vào được vậy?”

“Chân em không quá tiện.” Không nhiều lời, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Nhất Lan, “Anh đỡ em đi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.