[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 173



Editor: Ngạn Tịnh.

Lâm triều vẫn là phải đi.

Lúc Quân Tử Ngọc đi ra tẩm cung của Lục Nhất Lan, trên người một mảnh hỗn độn, đi qua Ngự Hoa Viên, không ít cung nữ thấy hắn, đều trực tiếp nghiêng người cúi đầu.

Hắn đần độn trở về Dưỡng Tâm Điện.

Ám vệ xuất hiện.

Hôm qua cả đám ám vệ vô vị đều yy, chủ tử có thể ôm được mỹ nhân về hay không, đánh cuộc có hay không đều rất nhiều, nhưng không một ai nghĩ tới, chủ tử thế nhưng trở về với cái dạng này.

Mất hồn lạc phách, cực kỳ chật vật.

"Bệ hạ..." Ám Nhất ra tiếng.

"Ừ." Quân Tử Ngọc bình tĩnh nhìn y, "Gọi người múc nước tới, cô vương muốn rửa mặt."

"Vâng."

Ám Nhất đi rồi, đôi mắt che kín tơ máu của Quân Tử Ngọc mới lộ ra vài phần ánh sáng ảm đạm. Người vừa đến, hắn lại khởi động khí thế trên người, lấy nước lạnh rửa mặt, thanh tỉnh hơn rất nhiều.

"Chờ lát nữa để người đi xem, công chúa... Ở nơi nào."

Nghe lời này, Ám Nhất liền biết, hôm qua chủ tử thất bại rồi.

"Vâng."

Sau khi lâm triều, Quân Tử Ngọc cảm thấy bản thân có chút không thoải mái, lúc phê duyệt tấu chương trong Ngự Thư phòng, hắn bỗng nhiên cảm giác trong cổ họng trào lên một cỗ hương vị tanh ngọt, chất lỏng ấm áp từ khóe miệng trào ra, giơ tay, máu.

Khụ khụ hai tiếng, từng điểm đỏ rực rơi rớt trên bàn sách, hắn sửng sốt một chút.

Ám Nhất nâng tấu chương tới thấy một bàn này, tay run lên, lập tức nói, "Bệ hạ, thuộc hạ lập tức đi mời thái y!"

Dường như nghĩ tới cái gì, ánh mắt Quân Tử Ngọc sáng ngời, nhìn Ám Nhất ra lệnh.

Một người ánh mắt mang theo cuồng nhiệt, bộ dáng khóe miệng chảy máu, mang theo tươi cười nói chuyện, nhất định rất khủng bố.

Nhưng là, Ám Nhất nghe lời Quân Tử Ngọc nói, lại cảm thấy rất đáng buồn.

"Nhanh đi."

"Nói với công chúa, ta, không được."

Ám Nhất:... Y bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy, bệ hạ có lẽ vẫn còn tốt.

"Còn không nhanh đi!"

Người phía trên dường như bất mãn y còn đứng chỗ này, trực tiếp quăng một quyển tấu chương tới. Trên đùi ăn đau, Ám Nhất cúi đầu, "Vâng."

Vị trí của Lục Nhất Lan không khó để biết, tùy ý hỏi, liền hỏi được vị trí của nàng.

Tẩm cung của Thái Hậu, Lục Nhất Lan đang nói chuyện với Thái Hậu.

"Ý nhi, gần đây... Con xem đứa bé Ngọc nhi kia có phải cũng nên nạp phi rồi hay không?" Thái Hậu nói có chút cẩn thận, "Nó rất nghe lời con, lần trước ai gia nói một hồi, nó..."

Tóm lại Thái Hậu chính là lắc đầu.

Không biết vì sao, Lục Nhất Lan nghe đến đó, cũng cảm thấy có chút phiền, "Mẫu hậu, Ngọc nhi còn nhỏ tuổi, đệ ấy..."

"Không nhỏ, nên có----"

Lúc hai người đang nói chuyện, có người tới thông truyền.

Đây là lần đầu tiên Ám Nhất gặp mặt trực diện với Lục Nhất Lan, trên thực tế, Quân Tử Ngọc rất ghen ghét đám ám vệ có thể mỗi ngày ở cạnh vị trên kia.

"Ngươi tới, có chuyện gì?" Có lẽ vì ngày hôm qua xảy ra chuyện không tốt, cho nên, ngữ khí bây giờ của Lục Nhất Lan cũng không tính là tốt.

Ám Nhất quỳ xuống đất, "Bệ hạ tìm... Vương gia có chuyện quan trọng cần thương lượng."

"Xuy."

"Nếu Ngọc nhi tìm con có chuyện, vậy con đi trước đi." Thái Hậu ngáp một cái, "Ai gia cũng mệt mỏi."

Lục Nhất Lan: "..."

Ngoài tẩm điện.

"Bệ hạ, ngài ấy... Xảy ra chút chuyện."

"Chuyện gì?" Ngày hôm qua rõ ràng còn sinh long hoạt hổ, Lục Nhất Lan rất hoài nghi nhìn Ám Nhất, "Xảy ra chuyện gì, phải tới tìm bổn vương?"

Ám Nhất thấy thái độ của Lục Nhất Lan có chút vi diệu, y ho nhẹ hai tiếng, "Vương gia đi sẽ biết, bệ hạ, chỉ nguyện gặp ngài."

"..."

Dưỡng Tâm Điện vẫn giống như đúc ngày hôm qua.

Lục Nhất Lan đẩy cửa ra.

"!"

"Tử Ngọc!"

Trên cằm Quân Tử Ngọc đều là máu, hơn nữa ánh mắt dại ra, rất giống bộ dáng đã cắn lưỡi mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.