"Cô vương không muốn thảo luận chuyện này với các ngươi."
"Xin Hoàng Thượng suy nghĩ cho Đại Tấn, lập mở hậu cung!"
"Xin lập mở hậu cung!"
Quần thần quỳ xuống, tiếng gọi ầm ĩ bên tai không ngừng, Quân Tử Ngọc quét ngang bàn, giọng nói của hắn mang theo sát ý lạnh thấu xương, "Đừng tưởng rằng cô vương không dám giết các ngươi."
"Hừ."
Hắn hừ nhẹ một tiếng, đứng lên.
Đại điện một mảnh yên tĩnh.
"Người tới."
"Hắn, hắn, hắn, bắt giữ, ngày mai cô vương lại phán."
Mấy người bị chỉ mặt nhắt mắt mặt như màu đất, không biết nghĩ tới cái gì, bọn họ lại lập tức hô to, "Quốc không thể một ngày không hậu! Vẫn xin bệ hạ lập mở hậu cung---"
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
"Có việc khởi tấu, không việc bãi triều----"
Giọng nói của Ám Nhất, che đậy giọng nói của mọi người.
Quân Tử Ngọc rũ mắt, "Nếu, ngày mai thượng triều các ngươi vẫn nói mấy lời vô nghĩa kia, vậy ngày mai, các ngươi cũng đừng tới."
"Cô vương là quân, các ngươi là thần, từ lúc nào, tay thần, thế nhưng duỗi tới hậu cung của quân rồi?"
"Bãi triều."
Từ sau năm ấy, Quân Tử Ngọc liền chuyển nơi làm việc từ Ngự Thư phòng tới cung Thái Tưr, từ... Sau năm ấy, hắn liền trồng hoa mai khắp nơi này.
Một mảnh càng xơ xác.
"Bệ hạ, Thái Hậu triệu kiến ngài."
"Thái Hậu... Đi thôi."
Từ sau khi Lục Nhất Lan chết, Thấu Hậu nhìn tất cả chuyện Quân Tử Ngọc làm, cuối cùng hiểu rõ cái gì.
Con trai của mình, yêu... Con gái của mình.
Nghiệt duyên mà, nghiệt duyên mà!
"Mẫu hậu."
Thái Hậu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên vài phần bất đắc dĩ, biết đây là nghiệt duyên, cũng chắn không được, ngăn không được.
"Hôm nay, sao con lại giam giữ nhiều triều thần như vậy?"
"Bọn họ quản quá nhiều."
Từ sau khi người kia đi, trên mặt hắn trừ tưởng niệm, dường như không còn biểu tình gì khác. Thái Hậu cứng đờ trong chốc lát, mới nói, "Lại sắp đến sinh nhật tỷ tỷ con."
"Con còn nhớ rõ chứ? Năm ấy... Nàng từng nói, muốn nhất chính là con trở thành một hiền quân, một quân vương tài đức sáng suốt không nên đối với triều thần như vậy, con nói phải không?"
Quân Tử Ngọc không nói chuyện.
Thái Hậu tiếp tục nói, "Tử Ngọc----"
"Con đã biết, con sẽ thả người."
Phù quang lược ảnh.
Chỉ chớp mắt, đã qua ba năm.
Quân Tử Ngọc đi ra khỏi cung điện của Thái Hậu, "Ám Nhất, đi thả người, truyền lời nói với bọn họ, nếu không phải sắp tới sinh nhật Duyệt Vương, cô vương không muốn đại khai sát giới, bọn họ... Ha ha."
"Vâng."
Người nọ lui đi cực nhanh.
Hoàng cung to như vậy, Quân Tử Ngọc chỉ có thể cảm giác được chật chội cùng áp lực.
Đã không có nàng.
Sống, thế nhưng cũng là hy vọng xa vời như vậy.
Người không nên đi.
Người đi rồi, ta sống, không vui vẻ.
Nỗ lực nhếch ra một nụ cười, lại thất bại.
Đi trên con đường yên tĩnh, nơi này tất cả đều không thay đổi, một điều duy nhất, người kia không còn.
Rừng mai, không hề mỹ lệ.
Toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có cung điện Thái Tử, còn có hơi thở của nàng.
Đẩy cửa ra, Quân Tử Ngọc không cho bất luận kẻ nào tới nơi này quét tước.
Hắn luôn cảm thấy trong cung Thái Tử, dò là mỗi mảnh lá cây, đều có hương vị của nàng, từng giọt nước, cũng có dấu vết của nàng, hắn luyến tiếc để những người khác tới phá hư một mảnh yên lặng nhàn nhạt chỉ thuộc về hắn.
Lúc Quân Tử Ngọc đang quét rác, lẩm bẩm, "Tỷ tỷ... Sinh nhật năm nay, người muốn uống rượu gì?"
Chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Hắn bỗng nhiên lại cười.
"Ta nghe rồi, tỷ nói, muốn uống vò Ngàn Dặm Hương năm đó chúng ta cùng chôn xuống đất kia đúng không?"
"Chờ đến sinh nhật tỷ, ta sẽ đi xem người."
"Người cũng không biết, ta phải nhịn thế nào mới không đi xem tỷ----"
Bằng không.
Ta sợ ta sẽ đi.
Đào mộ người lên.
1006 ngày.
Có một tên ngốc vẫn là không tin, người cứ thế, đi rồi.