Sau khi hộ sĩ đi rồi, Hoắc Nịnh hỏi, "Ai, búp bê Tây Dương, cái cô hộ sĩ kia nói gì với nhóc đó?"
Hoắc Nịnh đột nhiên hỏi, Lục Nhất Lan cũng không giấu giếm, 'Chị ấy bảo em lần sau lúc anh đi đoạt đồ của người ta, bảo em rung chuông."
"À!"
'Anh giai, anh thích đến phòng bên cạnh đoạt đồ sao?'
"Đúng vậy." Hoắc Nịnh ngáp một cái, mặt mang tươi cười, "Bọn họ nói, đều là lời nói thật mà ~"
"Một đứa câm hai đứa điếc đi ra ngoài cướp đoạt đồ, dường như cũng không có gì không đúng nha!"
Giọng nói của Hoắc Nịnh rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Nhất Lan không bỏ qua, sát ý chợt lóe qua trong đáy mắt cậu ta, một loại lạnh lẽo không thuộc về độ tuổi này.
Hoắc Nịnh, tuyệt không phải dạng người đơn giản như bề ngoài.
Ít nhất, sẽ không giống như cậu ta biểu hiện, là một tên trung nhị.
Chỉ là----
Đoạt kẹo và bảng viết từ tay hai củ cải nhỏ, việc này cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Sau đó, ăn cơm hộ sĩ đưa tới, xem TV một chút, trời liền tối.
Ngày đầu tiên tới đây, Lục Nhất Lan rất mệt mỏi, cho nên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm khuya tiếng chuông vang lên, Hoắc Nịnh mở bừng mắt.
Chung quanh một mảnh tối đen, chỉ có cửa sổ cùng hành lang bên kia còn lộ chút ánh sáng. Cậu ta tay chân nhẹ nhàng xốc chăn lên, đi tới trước giường Lục Nhất Lan.
"Búp bê Tây Dương."
Người trên giường màu da trắng nõn, tóc vàng vàng, mang theo một loại xoăn xoăn đáng yêu. Hoắc Nịnh nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ trên đầu cô bé, cuối cùng, cậu ta nhỏ giọng nở nụ cười, "Thật đáng yêu."
Cậu thích cô bé này.
Con trùng nhỏ đáng thương xuất hiện vào lúc cậu cô độc buồn tẻ nhất.
Tuy rằng nghe không được là một chuyện rất bi thương, nhưng cùng phòng bệnh, có một búp bê Tây Dương cũng là một người câm, thế giới bi thương này dường như nhiều thêm một người.
Bi thương mà có đôi, vậy sẽ tốt hơn rất nhiều đó.
Nhìn một hồi, cậu ta móc bật lửa cùng thuốc lá từ trên giường mình ra, vẻ mặt thiếu niên đầy thỏa mãn hút thuốc trên hành lang, dưới ánh đèn lúc chớp lúc tắt, cậu hít vào một hơi, khói thuốc cuộn tròn trước mặt chậm rãi tản ra.
Thôi, tốt xấu gì cũng có người ở cạnh bên, cũng không tính là quá xui xẻo.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhất Lan ngạc nhiên phát hiện đầu tóc loạn thành ổ gà của mình, quay đầu vừa thấy, giường bên cạnh trống không, Hoắc Nịnh không biết đi chỗ nào. Kim đồng hồ sắp chỉ tới 9 giờ, cửa bỗng nhiên bị một người đàn ông trung niên xách theo một cái hộp giữ ấm đẩy ra.
Thấy Lục Nhất Lan, con ngươi ông có vài phần nước mắt hiện lên, "Mông Mông! Ba tới rồi!"
"Trong nhà không có ai, mẹ con... Trong khoảng thời gian này chỉ một mình con ở đây..."
"Hộ sĩ đối với con có tốt không?"
Lời nói của người đàn ông có chút lộn xộn, nhưng Lục Nhất Lan vẫn rõ ràng cảm nhận được nhàn nhạt ấm áp từ trong lời nói của ông.
Khóe môi hơi cong, mỉm cười ngọt ngào, nhớ tới cái gì, lấy ra bảng viết nhỏ, 'Ba, con rất tốt.'
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!"
Ngay lúc hai cha con đang nói chuyện, Hoắc Nịnh xách rgei một túi táo đi vào.
Vừa nhìn thấy cha Lục, cậu ta giống như ngày hôm qua, lịch sự nhã nhặn cười, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng. Đến gần, Lục Nhất Lan thấy mặt cậu ta có chút hồng, "Chú Lục, chào chú."
"Mông Mông!" Hoắc Nịnh nhìn Lục Nhất Lan, trong con ngươi đều là dịu dàng, "Anh mua táo, em có muốn ăn không!!"
Lục Nhất Lan:... Cô cảm thấy cái người gọi cô bé câm hôm qua có lẽ đã biến mất cmnr!
'Ăn.' có táo, sao lại không ăn.
Hoắc Nịnh cười cười, liền đi ra ngoài rửa táo.
Cha Lục dường như có việc, vẫn luôn xem chừng đồng hồ, đến lúc 9 giờ 10, ông cong lưng, "Chị hộ sĩ rất nhanh sẽ tới, Mông Mông, bây giờ con ở bệnh hồi vài ngày nhé."