[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 197



Editor: Ngạn Tịnh.

Nói chơi liền chạy vào trong đám người, Lục Nhất Lan bị Hoắc Nịnh lôi kéo, thiếu chút nữa bay lên cmnl.

Chạy vội chạy vội, Lục Nhất Lan thấy một sạp hàng bán đường vẽ, liền lôi kéo Hoắc Nịnh ngừng lại.

Thiếu niên nhìn cô, à một tiếng, "Em muốn ăn đường à, không nói sớm!"

Người đứng trước sạp đường vẽ rất nhiều, hai người đứng xếp hàng, Hoắc Nịnh không ngừng nói chuyện, Lục Nhất Lan gật đầu lại lắc đầu. Lúc gần đến lượt hai người, Lục Nhất Lan thấy đĩa quay, ánh mắt sáng ngời.

12 con giáp!

Hoắc Nịnh nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của cô, cảm giác khẩn trương trong con ngươi vơi đi rất nhiều.

Kim đồng hồ xoay quanh 12 con giáp, chậm rãi ngừng lại trên con rồng!

Lục Nhất Lan đời trước đến đời này đều đặc biệt xui xẻo lập tức nhảy dựng lên, ông lão làm đồ chơi bằng đường thấy cô, cươi cười, "Cô bé, cháu quay tới rồng rồi!"

"Đây, cái này cho cháu!"

Tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường, hai người rất nhanh rời khỏi bên này, đi tới một chỗ khá trống trải bên cạnh.

Hoắc Nịnh thấy Lục Nhất Lan cầm đường, sau đó vẫn cứ nhìn không ăn, liền cảm thấy kỳ quái, "Bé câm, sao em lại không ăn vậy!"

Chính là chờ mấy câu này đây!

Lục Nhất Lan lắc đầu, sau đó chỉ chỉ bảng nhỏ, ý bảo bản thân muốn nói.

Bộ dáng thiếu nữ viết chữ trên bảng nhỏ đặc biệt nghiêm túc, cũng đặc biệt thuần túy. Hoắc Nịnh cảm thấy trái tim mình, một chút lại một chút tan ra, rất sáng rõ, hắc ám bên trong, dường như biến mất trong nháy mắt rồi.

"Anh, anh thích ăn đường, đường cho anh."

"Rồng!"

Hoắc Nịnh ngây ngẩn cả người.

Đây là một loại cảm giác thế nào đây.

Hình như là, cái loại cảm giác một người cực kỳ đói khát đi ở trên đường, nhưng sẽ không chết khát, lần đầu tiên được người cho cam lộ.

Rất ngọt, sau đó lại không biết muốn nói gì.

Cậu trải qua rất nhiều chuyện, nhưng không có chuyện nào như thế này cả.

Lần đầu tiên, có người làm cậu cảm thấy ấm áp.

Cong tay, Hoắc Nịnh xoa xoa đỉnh đầu Lục Nhất Lan, "Bé con thật là ngoan nha, sao em lại biế, anh thích nhất chính là đường."

Vì sao?

Lục Nhất Lan trợn trắng mắt, đương nhiên là bởi vì nhìn thấy rồi!

Bộ dáng Hoắc Nịnh ăn đường làm người rất đau lòng, giống như một con hamster nhỏ, rất cẩn thận, cắn một chút một chút, sau đó giữa mày sẽ nở rộ một chút ánh sáng sáng lạn.

Giống như là----

Được đến toàn bộ thế giới.

Thật ra, cậu chỉ đang ăn một khối đường mà thôi.

Cậu vừa ăn, vừa mang Lục Nhất Lan đi dạo quảng trường. Thật ra nơi này cũng chẳng có gì vui để chơi, nhưng dưới lời giải thích vui vẻ của Hoắc Nịnh, nơi này dường như nhiễm lên màu sắc thú vị.

Đi tới trước, Lục Nhất Lan bỗng nhiên thấy một sạp bán kem, liền vươn tay chỉ nơi đó.

"A, em muốn ăn kem à?"

Hoắc Nịnh rất nhanh lắc đầu, "Anh nghe bác sĩ nói em bị thương cổ họng, không thể ăn mấy loại đồ ăn có tính kích thích này đâu ~"

Lục Nhất Lan: "..."

Chàng trai trực tiếp kéo cô xoay người, "Anh nói này bé câm, anh biết một chỗ càng tốt hơn nữa cơ ~ thức ăn chỗ đó còn ngon hơn kem ly nhiều, em muốn đi cùng anh qua đó không?"

Lục Nhất Lan gật mạnh đầu.

Xuyên qua đám người, sắc trời dần dần tối sầm xuống, có gió nổi lên. Lục Nhất Lan kéo chặt cổ cáo, cảm thấy có chút lạnh.

"Dường như trời sắp mưa rồi!"

Vừa dứt lời, tiếng sấm ầm vang, Lục Nhất Lan sửng sốt một chút.

Trời bắt đầu rớt xuống những hạt mưa bụi nhỏ, Hoắc Nịnh lập tức bế ngang Lục Nhất Lan lên, "Bé câm, vận khí của em thật đúng là không tốt."

"Anh đây ra nhiều lần như thế, cũng chưa từng gặp phải mưa, sao em----"

Cho dù cậu ôm Lục Nhất Lan, cũng chạy trốn rất nhanh.

Nhưng mưa, rơi càng mạnh.

Sợ ướt Lục Nhất Lan, cậu nhanh chóng tìm một mái hiên tránh mưa.

Tiếng mưa rơi tí tách, Hoắc Nịnh thở dài, "Mưa nhỏ, chúng ta lại xuất phát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.