[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 203



Editor: Ngạn Tịnh.

"Ha, hoa hậu giảng đường thật đúng là không tệ nha."

Mưa tí tách rơi xuống, Lục Nhất Lan nhíu mày nhìn đám người trước mặt.

"Nghe nói, chính mày là đứa đoạt vị trí của chị Lệ?"

Tiếng thảo luận bàn tán rất ồn ào, Lục Nhất Lan nghe được lời này, xem như hiểu rõ, "Lý Lệ gọi mấy người tới?"

"Mày quản nhiều như vậy làm gì..."

"Tới, chúng ta tới xem thử, là khuôn mặt của hoa hậu giảng đường cứng, hay là dao nhỏ của chúng ta cứng hơn!"

"Nhìn xem sau khi mặt cô ta bị rạch, còn có thể đoạt vị trí của chị Lệ nữa hay không!"

Lưỡi đao sáng loáng, đám người dần tới gần, Lục Nhất Lan kịp thời gọi hệ thống một tiếng, chuẩn bị dùng "vũ lực" trực tiếp chiến đấu.

Vào ngay lúc này, cửa hẻm bỗng nhiên xuất hiện một người.

Rất cao, mang theo mũ lưỡi trai, thấy không rõ mặt. Cậu cứu người còn lưu loát sạch sẽ hơn bất cứ màn anh hùng cứu mỹ nhân nào khác.

Hoắc Nịnh trực tiếp cầm gậy bóng chày vọt vào đám mười mấy người kia, cậu không giao lưu với Lục Nhất Lan, chỉ là lẳng lặng đánh người.

Sức lực giữa nam và nữ có khoảng cách lớn, đám nữ sinh kia, rất nhiều người sau khi ăn một gậy của Hoắc Nịnh, không bò dậy được.

1 với n, thật ra cũng không cần nhiều thời gian lắm.

Ước chừng nửa tiếng, Hoắc Nịnh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lục Nhất Lan,

Trên người cô bị mưa làm ướt nhẹp, khóe môi thiếu niên mím chặt, rất nhanh----

Lục Nhất Lan thấy, Hoắc Nịnh giống như mấy năm trước, không chút do dự cởi cái áo sơmi mỏng trên người mình ra, căng lên, "Lại đây đi, anh đưa em trở về."

"..."

"Sao vậy, bị dọa choáng váng? Quần áo này mỏng, chắn không được lâu."

Giọng nói của thiếu niên, không thanh thúy bằng năm đó.

Cái ý niệm này hiện lên, Lục Nhất Lan liền nhanh chóng chạy vào dưới áo sơ mi, trong màn mưa, hai người chạy vội.

Lần này mưa nhỏ, rất nhanh liền đến nhà.

Hoắc Nịnh xoay người muốn đi, Lục Nhất Lan kéo cậu lại, "Sao anh lại biết nhà em ở đâu?"

"Từng thấy em về nhà." Hoắc Nịnh ngước mắt, "Có chuyện gfi sao?"

"..." Từ từ.

Lục Nhất Lan dùng một loại ánh mắt rất kinh dị nhìn Hoắc Nịnh, "Thính lực của anh khôi phục rồi?"

Hoắc Nịnh đối diện sửng sốt một chút, sau đó dùng tay hạ vành mũ xuống một chút, "Không có, chuẩn đoán chính xác, điếc."

"Anh học khẩu ngữ."

"!"

Phải, ánh mắt Lục Nhất Lan có chút phức tạp, khẩu ngữ. Dừng một chút, cô dùng chìa khóa mở cửa, "Trên người của anh ướt hết rồi, vào tắm rửa thay quần áo rồi lại đi đi."

Hoắc Nịnh: "..."

"Em bảo anh vào nhà em tắm rửa?"

"Ba em đi công tác rồi."

Sau một tiếng "kẽo kẹt", cửa mở, Lục Nhất Lan ngẩng đầu, "Sao anh còn chưa vào?"

Ngữ khí có chút ra lệnh.

Hoắc Nịnh không nghe được giọng nó, chỉ có thể nhìn ra, trên mặt Lục Nhất Lan có thần sắc thúc giục, cậu có chút chần chờ liếm môi dưới, khí phách cùng quyết đoán vừa rồi đã biến mất không chút tung tích.

Suy nghĩ hồi lâu, chờ đến khi nước mưa trên người chảy xuống tụ thành một vũng, cậu mới chậm rì rì vào phòng.

Trong phòng rất ấm áp.

Hoắc Nịnh rất kinh ngạc.

Thật ra, cậu từ ba tháng trước, đã tìm thấy Lục Nhất Lan.

Nhưng là, sau khi tìm được người, phần chấp niệm trong lòng kia, trái lại biến mất.

Cô thay đổi rất nhiều, cậu cũng thay đổi rất nhiều, cậu không biết phải làm thế nào tiếp cận Lục Nhất Lan.

Dù sao hơn hai năm qua đi, mọi người----

Đều trưởng thành.

Thời gian sinh ra khoảng cách, có thể sẽ làm hai người rất xấu hổ.

Nhưng không ngờ tới, thái độ của cô đối với cậu, vẫn tự nhiên như thế, phảng phất, phảng phất như xuất viện chỉ ới là ngày hôm qua vậy.

Hoắc Nịnh ngồi trên ghế gỗ phát ngốc rất nhanh bị một đống trắng che khuất tầm mắt.

Cậu vừa lấy quần áo xuống, liền thấy Lục Nhất Lan chỉ vào phòng tắm, bảo cậu đi tắm rửa.

Khựng lại một chút, cậu rất ngoan ngoãn đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.