Cậu vừa tắm rửa, vừa đánh giá phòng tắm, vừa... Cảm thấy rất vinh hạnh.
Cậu chỉ là bạn chung phòng bệnh của Lục Nhất Lan, hơn nữa đã là mấy năm trước.
Cô lại yên tâm với cậu như vậy, một chút cũng không sợ cậu làm ra chuyện xấu gì sao?
Nghĩ tới câu, môi cậu nhịn không được cong cong lên.
Cô tin tưởng mình, vậy là đủ rồi.
Rất nhanh tắm rửa xong, đứng lên, thấy người trong gương, là bản thân,
Cậu hẳn là... Ừm, đẹp trai hơn mấy năm trước một chút.
Cậu hẳn là không có trở nên xấu hơn, cô đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp hơn, cậu, cũng không thể trở nên xấu được.
Tâm tình bỗng nhiên cứ như vậy nhẹ nhàng lên, tùy tay cầm một cái áo Lục Nhất Lan vừa ném tới, Hoắc Nịnh liền ngây ngẩn cả người.
Đây là cái gì?
Cái gì!!!
Áo sơ mi của con gái! Quần bó sát?
...
Tay có chút cứng đờ.
Rốt cuộc cô làm sao lại cảm thấy, cậu sẽ mặc quần áo của mình cơ chứ.
Tốt xấu, cũng nên lấy quần áo của ba cô chứ.
Có chút rối rắm.
Nhìn quần áo trước đó của mình, đã ướt đẫm.
Nghĩ nghĩ, mặc quần áo ướt, vẫn là tốt hơn mặc quần áo của cô một chút.
Vải ướt dầm dề dính sát vào người, làm người có chút khó chịu, chỉ là loại khó chịu này, cũng không tính là cái gì, rất nhanh, Hoắc Nịnh xách theo quần áo của Lục Nhất Lan, ra khỏi phòng tắm.
Lục Nhất Lan vốn đang ở trên sô pha phòng khách đọc sách, nghe tiếng cửa phòng tắm được đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Sau đó, đồng tử phóng lớn, rất yên lặng mà đỏ mặt cúi đầu.
"Đừng cúi đầu."
Giọng nói của người đàn ông tới gần, "Em cúi đầu, anh sẽ không thể nhìn thấy em đang nói gì."
Lục Nhất Lan: "..."
Không còn cách nào, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên.
Chỉ là---
Chỉ là một màn này, thật sự rất hương diễm.
Thiếu niên trước mắt, mặc một thân quần áo hoàn toàn ướt sũng, bởi vì quần áo mỏng, cho nên Lục Nhất Lan có thể thấy rõ ràng cơ bắp căng chặt dưới lớp quần áo kia, nhìn không sót gì, từ ngực, xương quai xanh.
Còn có.
Quần ướt, cũng rất xấu hổ.
Cô chỉ dám nhìn chằm chằm mặt cậu, "Anh trai, sao anh không mặc quần áo em đưa?"
Anh trai?
Hoắc Nịnh nghe thấy cái xưng hô này, ngừng một lát, sau đó có chút nhộn nhạo.
Cô vẫn còn gọi cậu như vậy.
Khóe môi hơi cong, cậu dường như tìm về cảm giác của trước kia, "Anh... Là nam sinh, không mặc quần áo nữ sinh."
"Nhưng là..." Anh che mà giống như không che kia, bộ dáng càng lộ liễu hơn, càng mê người hơn đó.
Lục Nhất Lan không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể yên lặng nói một câu, "Mặc quần áo ướt không tốt cho cơ thể!"
"Không sao, anh không sợ."
Thấy vẻ mặt Hoắc Nịnh đều là bộ dáng chẳng sao cả, Lục Nhất Lan thở dài một hơi, vẫn là vào phòng cha Lục lấy quần áo.
Ngay từ đầu vốn là sợ ba phát hiện, cho nên cô mới cầm quần áo của mình, nhưng con lừa quật cường kia---
Qủa nhiên mà, đổi thành quần áo của đàn ông, anh liền lập tức đi thay.
Tuy rằng có chút lớn, giống như trùm bao tải vào vậy, rộng thùng thình.
"Em đi hong khô quần áo giúp anh."
"Ừm..."
Một mình anh nhàm chán, Lục Nhất Lan tri kỷ mở TV giúp anh.
Chỉ là xem phụ đề quá nhàm chán, Hoắc Nịnh trực tiếp cầm lấy sách giáo khoa của Lục Nhất Lan, lật xem.
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một viên kẹo.
Hoắc Nịnh ngẩng đầu, "Có chuyện gì?"
"Ăn kẹo á."
"..."
Vì thấy rõ Lục Nhất Lan nói chuyện, Hoắc Nịnh nhìn vào ánh mắt đôi môi Lục Nhất Lan, rất chuyên tâm, rất nghiêm túc.
Chuyện này khiến cho trong nháy mắt đó, Lục Nhất Lan thiếu chút nữa không giữ vững cánh cửa trái tim.
Không ai có thể chống đỡ được, con ngươi phảng phất giống như tinh linh của người đối diện này.
"Em nhớ rõ, trước kia anh rất thích ăn kẹo."
"Ừm." Hoắc Nịnh gật đầu, sau đó trả kẹo lại cho Lục Nhất Lan, "Đó là trước kia, bây giờ anh không thích."