Không khí có chút cứng đờ, Lục Nhất Lan yên lặng đi qua một bên hong khô quần áo.
Hoắc Nịnh thấy Lục Nhất Lan hình như có chút không cao hứng, liền cẩn thận hồi tưởng lại những lời vừa nói, sau đó---
Sau đó anh thấy phòng bếp có treo một con dao nhỏ, cùng quả táo đặt ở phòng khách.
Anh ngựa theo đường cũ rửa sạch táo, sau đó yên lặng cầm lấy dao, đứng ở bên cạnh Lục Nhất Lan.
"Sao anh lại tới đây? Tới đằng kia ngồi đi."
"Anh không nghe tiếng được, đọc phụ đề rất nhàm chán."
Tay Lục Nhất Lan khựng lại một chút, "Vậy không xem nữa." Cô xoay người liền thấy, "Sao anh lại cầm táo tới đây?"
"Ồ, bây giờ em có muốn ăn táo không?"
Ý tốt của nam thần, nào có đạo lý từ chối chứ. Ánh mắt Lục Nhất Lan lấp lánh, "Ăn chứ, em thích ăn nhất, vẫn là táo đó."
"Vậy à."
Vì thế, thiếu niên lẳng lặng dựa vào tường, gọt vỏ táo.
Giống như ngày xưa.
Ánh mặt trời chiếu trên sườn mặt anh, hàng lông mi dày rậm cong cong của anh tạo ra một bóng mờ nhàn nhạt, con ngươi giống như ngọc lam, lộ ra vài phần ánh sáng nhàn nhạt, môi Hoắc Nịnh có chút mím lại.
Thiếu niên mười bốn tuổi, trên mặt ngoại trừ dịu dàng, còn nhiều thêm vài phần nghiêm túc.
Anh dùng đao vẫn lợi hại như thế, quả táo rất nhanh bị gọt sạch vỏ, Hoắc Nịnh đưa nó cho Lục Nhất Lan, "Bé... Bây giờ hình như không thể gọi em là bé câm được nữa rồi."
"Phụt!" Lục Nhất Lan gật đầu, "Đúng vậy, em không phải bé câm nữa, em tên Lục Mông, Mông trong Nịnh Mông, anh có thể gọi em Mông Mông."
Anh không nghe được nhiều như vậy, chỉ nghe được một câu.
"Mông trong Nịnh Mông?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì thật trùng hợp." Trong mắt Hoắc Nịnh mang theo vài phần ý cười, "Anh tên Hoắc Nịnh, Nịnh trong Nịnh Mông."
(*) nịnh mông: cây chanh, quả chanh.
"Bé... Mông, em nói, có phải đặc biệt trùng hợp hay không? Có phải chúng ta rất có duyên?"
"Đúng vậy!!" Cô tiếp nhận táo cắn một ngụm, "Chỉ là táo Nịnh ca ca gọt một chút cũng không chua, rất ngọt!"
"Ừm, ngọt."
Ăn xong quả táo, quần áo cũng khô ráo rồi, Hoắc Nịnh thay quần áo, có chút lưu luyến không rời đứng trước cửa.
Lục Nhất Lan nhét cho anh môt cây dù, "Nịnh ca ca, ba em sắp trở về rồi."
Có lẽ cha Lục... Khụ khụ, không tiếp nhận được khi thấy một chàng trai ở trong nhà mình như vậy.
Hoắc Nịnh ừ một tiếng, đội mũ lưỡi trai lên, che hết sáu phần dung mạo của anh.
"Bé Mông."
"Có phải anh thay đổi rất lớn không?"
"À, đúng vậy." Lục Nhất Lan mỉm cười, sau đó mới nói, "Mỗi người đều sẽ thay đổi mà."
"Ừm." Bé câm, công chúa nhỏ cũng đã trưởng thành, có lẽ---
Có lẽ cũng không nhớ rõ chuyện lúc đó, cô hôn anh.
Có một chút mất mát, Hoắc Nịnh đi tới phía trước một bước, sau đó vươn tay, xoa xoa đầu tóc Lục Nhất Lan, "Còn nhớ động tác này chứ?"
"Phụt, đương nhiên nhớ rõ, khi đó anh thích xoa đầu---"
"Anh thích xoa đầu em---" Anh đánh gãy lời của Lục Nhất Lan, "Bé Mông, người đều sẽ thay đổi, đều sẽ lớn lên, anh cũng vậy."
"Ví như bây giờ anh không thích ăn kẹo ngọt, nhưng là... Có một số việc sẽ không thay đổi, ví như, anh vẫn thích gọt vỏ táo cho em ăn như trước."
"Ví như, táo anh gọt, vẫn luôn ngọt như vậy, đúng không?"
A ha?
Hoắc Nịnh, đây là có ý gì?
Ngước mắt, thiếu niên mím môi, bộ dáng rất nghiêm túc.
Cẩn thận ngẫm lại!
Từ từ, ý ngầm của những lời này, hình như là---
'Bé Mông, người đều thay đổi, đều sẽ lớn lên, anh cũng giống vậy, hứng thú yêu thích của anh đều đang thay đổi, nhưng có một số, sẽ không thay đổi.'
'Anh vẫn thích gọt vỏ táo cho em ăn, táo anh gọt... Vẫn ngọt như vậy.'