Việc đầu tiên làm, chính là mở điện thoại di động ra.
Chỉ là trong nháy mắt, anh liền trở nên mất mát.
Cô không trả lời tin nhắn.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Nịnh tự an ủi mình.
1 giờ sáng, cô hẳn là đã ngủ, không thấy được.
6 giờ sáng có chút sớm, có lẽ cô còn chưa dậy.
Nếu, nếu cô thấy được, nhất định sẽ trả lời.
Sau khi rửa mặt xong, anh lên xe, sau đó theo thói quen mở Weibo ra. Hoắc thị cưỡng bách mỗi giám đốc đều phải mở một Weibo để ca tụng công đức của Hoắc gia, Hoắc Nịnh dưới sự áp bách của cao tầng, cũng mở.
Hơn nữa.
Bởi vì nhan sắc hiếm có của anh, fans của anh, cũng là cao nhất trong đám giám đốc Hoắc thị.
Hệ thống nhắc nhở rất nhiều người chú ý mới, Hoắc Nịnh tùy ý liếc mắt một cái, sau đó tắt di động. Không bao lâu, anh hình như nhớ tới cái gì, sau đó nhanh chóng mở màn hình, bấm vào đám người vừa theo dõi mình gần đây.
"Bé Nịnh Mông" 11: 44 đêm qua vừa theo dõi bạn.
Bé, Nịnh, Mông?
Ảnh đại diện là một quả chanh, Hoắc Nịnh nhìn thấy nó, ma xui quỷ khiến bấm vào.
Sau đó, anh nhộn nhạo.
Trang chủ của Bé Nịnh Mông, dùng chính là ảnh chụp của Lục Nhất Lan, tiếp đó là dòng tóm tắt cá nhân của cô, [neverhandadreametrue/ Vẫn luôn tìm một người]
Vẫn luôn tìm một người.
Hoắc Nịnh tự cho rằng, người này, có lẽ là anh.
Dù sao cũng chính là anh!
Cái loại cảm giác, yêu thầm bỗng nhiên được thừa nhận này, thật tốt. Lén lút bấm chú ý, quan hệ biến thành theo dõi lẫn nhau, sau đó nhảy về trang chủ của mình, trí não Hoắc Nịnh chợt lóe lên.
Tên họ: Hoắc Nịnh.
Tóm tắt cá nhân: Độc thân, tổng giám đốc bộ nhân lực tài nguyên của tập đoàn Hoắc thị.
Đúng, anh, là độc thân.
Cảm thấy mỹ mãn tắt di động, nhanh cóng lái xe, lúc đi ngang qua nhà ăn âm nhạc Hoắc Nịnh dừng một chút, sau đó yên lặng đi vào.
Thân phận Hoắc tổng này dùng khá tốt.
Anh dễ dàng hỏi ra thân phận của Lục Nhất Lan, trong tiệm có một tài nữ của học viện âm nhạc, thứ bảy chủ nhật sẽ đến làm việc.
Nói cách khác----
Hôm nay là thứ hai, cô sẽ không tới.
Có chút mất mát khó nhịn.
Gương mặt lại trở về vẻ nghiêm túc lạnh lùng, một ngày cô đơn không chút thú vị, lại bắt đầu.
Bên kia, Lục Nhất Lan nghe thấy tiếng chuông di động nhanh chóng bò dậy, mở di động ra liền thấy, "Anh là Hoắc Nịnh."
Phụt...
Tin nhắn này quả thực đơn giản mà thô bạo mà.
Nghĩ nghĩ, Lục Nhất Lan trả lời một câu, "Nịnh ca ca, chào buổi sáng."
Hoắc Nịnh đang phê duyệt văn kiện, nhăn mi lại một cái, "Chu Dẫn, pha cho tôi một ly cà phê."
Lúc uống cà phê, di động bỗng nhiên rung một chút, có vài phần vui vẻ bất ngờ liếc mắt nhìn, là tin nhắn của cô.
Bé Nịnh Mông- "Nịnh ca ca, chào buổi sáng."
Chào buổi sáng.
Công chúa nhỏ... Của tôi.
"Gần đây có rảnh không?"
"Thứ năm có rảnh." – By Lục Nhất Lan.
Vậy à.
Suy xét đến bên kia có lẽ phải đi học, Hoắc Nịnh có chút không nỡ nói hẹn gặp lại, sau đó sắp xếp lịch trình để thứ năm hẹn gặp Lục Nhất Lan.
Bên này Lục Nhất Lan rất thuận lợi, đi học ấy à, gần như mỗi ngày đều giống nhau, thức dậy, đi đến khu lớp học, diễn tấu một hồi, sau đó tan học.
Ở trong đám người ngáp một cái, cô chết lặng.
Quần ma loạn vũ, có đôi khi rất tổn thương lỗ tai.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư, đều bận rộn, buổi sáng thứ năm, Hoắc Nịnh nhanh chóng xử lý công vụ, thu dọn tốt mọi thứ, "Chu Dẫn, buổi chiều có hành trình không?"
"Ông chủ, chính là, bên phía Hoắc phu nhân gọi điện tới, nói anh buổi chiều đi gặp Trần tiểu thư, sau đó---"
"!"
"Nói với bà ta, tôi không đi."
Chu Dẫn lập tức ngước mắt, không đi? Ông chủ... Có lúc nào phản kháng với tin tức từ bên kia đâu!
Cảm thấy có chút kỳ quái, anh ta đẩy cửa ra, "Ông chủ, kế hoạch của chúng ta còn chưa bắt đầu, anh---"
"Tôi có hẹn." Hoắc Nịnh lạnh lùng, "Cuộc hẹn quan trọng."