[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 216



Khóe miệng cảm giác có chút trơn ướt, Lục Nhất Lan ngước mắt, liền đâm vào đôi mắt màu xanh biếc kia.

Anh hôn cô.

Một nụ hôn dừng ở khóe miệng.

"Tuy rằng chưa từng nghe nói hôn ở trán là bảo hộ, nhưng anh từng nghe hôn ở nơi này, là... Yêu."

"Bé Mông, em hiểu ý của anh chứ?"

"!"

Thời gian cứ như vậy ngừng lại trong nháy mắt, Lục Nhất Lan không biết nên miêu tả loại cảm giác này như thế nào, chỉ cảm thấy, rất tốt đẹp rất kỳ diệu.

"Công chúa nhỏ, anh thích em rất lâu."

"Anh cũng đã quên, bắt đầu từ lúc nào, nhưng anh có thể xác định, loại cảm tình này vẫn luôn kéo dài đến hiện tại." Trong lúc lơ đãng Hoắc Nịnh cầm tay Lục Nhất Lan lên, sau đó yên lặng đan xen mười ngón tay lại với nhau.

Anh ôm cô lên ghế dàu,

Không khí bình yên tốt đẹp, bỗng nhiên, Lục Nhất Lan ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu, cũng tác động tới cảm xúc của Hoắc Nịnh.

Anh nhìn chằm chằm cô, không chịu buông tha bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

"Vẫn luôn tìm kiếm một người, một người không thể quen được, vẫn luôn mong nhớ một người, Nịnh ca ca, anh biết nó có nghĩa gì không?"

"Anh biết."

Rõ ràng như thế còn không biết, mấy năm nay làm sao lăn lộn được chứ.

Ánh nắng chậm rãi chiếu xuống, màu thu, lá cây có chút úa.

Gió thổi qua, có lá khô bay trong không trung nứt vỡ ra thành mảng nhỏ, dừng lại trên đầu vai Lục Nhất Lan, Hoắc Nịnh thấy, rất dịu dàng nghiêng người rũ mắt thổi lá cây kia đi.

Hình ảnh này, cực kỳ đẹp đẽ.

Buổi tối, Hoắc Nịnh trở lại Hoắc thị làm việc, Chu Dẫn ở ngoài cửa, thấy anh vẻ mặt sáng lán thần thanh khí sảng bước vào cửa, liền biết----

Tên này khẳng định đã gặp mặt nữ thần thành công rồi.

Tầm 8-9 giờ, Chu Dẫn sắp tan tầm, điện thoại bỗng vang lên.

Nhìn số hiển thị, anh ta nhanh chóng vào văn phòng.

"Bên phía Tần Ngạn---"

Nghe thấy cái tên này, anh nhanh chóng đóng cửa lại.

"Ông chủ, Tần tiên sinh nói anh ấy vội vàng theo đuổi bạn gái, không có thời gian quan tâm đến anh."

".."

Hoắc Nịnh cười lạnh hai tiếng, "Gần đây lá gan của anh ta lớn hơn không ít, cậu cứ nói với anh ta, nếu anh ta còn không tới, tôi liền triệu hồi tổng bộ NM về nước, xem anh ta còn có thể tự do thoải mái như bây giờ hay không."

"Vâng." Chu Dẫn chỉ có thể trợn trắng mắt ở trong lòng.

Triệu hồi NM về, tổn thất biết bao nhiêu tiền chứ!

"Gần đây, phái người giám thị vị kia bên Hoắc gia một chút."

"Vâng."

Lần gặp mặt này, như ước nguyện, thế nhưng không hiểu sao, Hoắc Nịnh luôn có một loại cảm giác hoảng hốt.

Hoắc phu nhân, bà trăm ngàn đừng làm ra hành động thiêu thân gì đó!

Sau khi xác nhận quan hệ, Hoắc Nịnh nhanh chóng giải khóa anh trai ấm áp, mỗi ngày đều sẽ nhắn tin hỏi thăm Lục Nhất Lan, có thời gian còn sẽ gửi tin nhắn kèm ảnh chụp.

Đương nhiên, Hoắc Nịnh cũng rất tự nhiên xóa hai chữ độc thân chướng mắt trên Weibo của mình đi.

Bây giờ, anh đã có bạn gái.

Lục Nhất Lan vẫn giống như ngày thường, ngáp một cái đi ra khỏi phòng luyện tập, sau đó đến phố học viện ăn cơm.

Lúc đi ngang qua con hẻm nào đó, một chiếc siêu xe bỗng nhiên ngừng ở ven đường. Cô sửng sốt một chút, sau đó trên xe nhảy xuống mấy người vệ sĩ mặc tây trang màu đen ngăn cô lại, "Lục tiểu thư."

"..."

"Phu nhân của chúng tôi mời cô đi uống trà."

Nhìn tư thế, tám chín phần mười là Hoắc phu nhân rồi. Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, cũng không từ chối, liền lên xe.

Tính tình của Hoắc phu nhân có chút lớn.

Tình tình của Hoắc phu nhân không phải lớn bình thường.

Đợi sắp một tiếng, Lục Nhất Lan trực tiếp đứng lên. Đúng lúc này, cửa mở, một người phụ nữ ăn mặc xa hoa thời thượng, dẫm giày cao gót, chậm rãi đi đến.

Thấy Lục Nhất Lan, bà ta cười cười, "Xem ra tính nhẫn nại của Lục tiểu thư, cũng không tốt lắm."

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Niệm, mẹ của Hoắc Nịnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.