Nhưng ngày bắt đầu vào đông kia, cô nhịn không được mở di động, hôm nay... Là sinh nhật Hoắc Nịnh.
Mặc kệ thế nào, cũng phải nói một câu sinh nhật vui vẻ.
Ai ngờ, vừa mới kết nối mạng, một loạt Weibo lập tức nhảy ra.
#Hoắc Nịnh#
#Hoắc Nịnh, tên khốn kiếp#
#Hoắc Nịnh, đoạt đồ của trẻ con#
#Hoắc Nịnh, bị mẹ nuôi gọi là "đồ trời đánh"#
"..."
Cô bấm vào xem.
Nhìn mấy cái,
Cái thứ nhất, là bài viết đoạt đồ của trẻ con.
Không đọc được bao lâu, cô liền bị chọc tức đến phát cười, đó đều là chuyện từ thời nào rồi, mười năm?
Còn là lúc Hoắc Nịnh ở cạnh giường bệnh với cô, thế nhưng còn là hộ sĩ kia viế, trí nhớ của hộ sĩ kia thật là tốt nha, thế mà một chi tiết nhỏ từ mười năm trước, cũng nhớ rõ ràng đến vậy.
Bài Weibo này có rất nhiều bình luận.
Nói, Hoắc Nịnh không hổ là rác rưởi, từ nhỏ đã khốn nạn như vậy.
Nói, quả nhiên đúng vậy, người xấu chính là người xấu, khi còn nhỏ, cũng gọi là người xấu nhỏ.
...
Rất nhiều rất nhiều lời bình.
Sau đó là một vài ảnh chụp.
Lục Nhất Lan nhìn bức đầu tiên, ngón tay liền cứng đờ.
Hoắc Nịnh lúc này, nhìn qua có chút nhỏ gầy, làn da vẫn trắng như vậy, chỉ là mặt mày, mang theo non nớt.
Hẳn chỉ có bảy tám tuổi, trên ảnh chụp, anh cùng một đám người đang vật lộn, con ngươi màu xanh lục mang theo hơi thở tàn nhẫn.
Sau đó là bức tiếp theo.
Một mình ở góc tường yên lặng hút thuốc, xem tuổi hẳn là cũng không lớn, cũng là bộ dáng mười mấy tuổi.
Bộ dáng anh kẹp điếu thuốc rất lão luyện, vừa thấy chính là một người chuyên nghiệp.
Sau đó, chính là những bức ảnh đánh hội đồng, hỗn chiến, Hoắc Nịnh xử lý miệng vết thương, hoặc nhìn về phương xa, hoặc là ngồi xổm.
Tất cả mọi người đều mắng anh, từ nhỏ đã là lưu mạnh, chính là tên du thủ du thực(*), lớn lên, cũng là một tên khốn kiếp chẳng ra gì.
(*) Chơi bời lêu lỏng, không có nghề nghiệp chính đáng.
Nhưng Lục Nhất Lan thấy lại khác.
Cô rõ ràng nhìn thấy, sự cô đơn từ trong bức ảnh truyền ra.
Hoắc Nịnh khi đó vẫn là một đứa trẻ, là cái gì, làm một đứa trẻ thời thời khắc khắc đều mang theo cảm xúc như vậy?
Là cơ khổ cơ đơn, đau!
Những bức ảnh đó còn xem như ôn hòa, chờ sau khi xem một vài bức ảnh sau nữa, Lục Nhất Lna trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Một màn này, cô rất quen thuộc, đặc biệt quen thuộc.
Bệnh viện, ba thiếu niên đánh Hoắc Nịnh thành kẻ điếc kia vênh váo tự đắc đến bệnh viện xin lỗi, Hoắc Nịnh... Nhịn không được đánh bọn họ một trận,
Thiếu niên mặc đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, không nói một lời, mím chặt môi, mắt hiện tức giận, bộ dáng đích xác rất đáng sợ.
Một đám người bình luận, cũng rất xuất sắc.
Hỏi thăm tổ tông mười tám đời, cũng có.
Hỏi thăm mộ phần sao còn chưa dài cỏ, cũng có một mảnh.
...
Tim, có chút nghẹn.
Những người này, cũng không biết, Hoắc Nịnh đến cùng là một người thế nào.
Trong lúc mơ hồ, Lục Nhất Lan nhớ tới trận mưa kia, cùng với người dưới màn mưa.
Cậu ấy mỉm cười, "Anh đây chưa từng bắt nạt trẻ nhỏ."
"Lòng anh mang theo thiện niệm."
"Anh không biết chết là cảm giác gì, nhưng anh biết không nghe thấy là cảm giác gì."
"Anh điếc."
"..."
Hình ảnh cuối cùng, là một video.
Một người phụ nữ trung niên, lớn lên không xinh đẹp, lại trang điểm đậm, cực kỳ xấu.
Nhưng quen mắt, đúng, bà ta chính là mẹ nuôi trước đó của Hoắc Nịnh.
"Cái thứ trời đánh! Nói mày đó Hoắc Nịnh, mày thật đúng là cái đồ trời đánh!"
"Từ nhỏ đã biết đánh nhau, nhà chúng ta vốn đã chẳng giàu có gì, bởi vì chuyện của nó mà bồi thường biết bao nhiêu tiền.."
"Khi còn nhỏ đã thích quyến rũ con gái nhà người ta, không biết kiếp trước đã làm sai chuyện gì, hay đã tạo nghiệt gì mới gặp phải nó!"
"Đánh không biết bao nhiêu người, trường học phải đuổi học, nói loại học sinh như nó dạy không nổi!"
"Lớp 7 đã hết học rồi, mấy người nói lỗ tai? Ai, kéo bè kéo cánh đánh nhau với người ta bị điếc chứ sao!"