[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 24: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (22)



Editor: Ngạn Tịnh.

Sau sự kiện ôm ấp kia, Tần Thanh thêm một chút cảm giác thân cận không nói nên lời với Lục Nhất Lan.

Cô gái kia giống lửa, anh là băng.

Băng cùng hỏa thân cận, luôn có một ngày bị tan chảy.

Đúng, bị tan chảy.

Chỉ là trước mắt, Tần Thanh không muốn bị thay đổi, anh cần một đoạn thời gian suy xét, thay đổi với anh mà nói có đáng giá hay không.

Loại tình huống này vẫn giằng co hai tuần, Lục Nhất Lan có chút bất đắc dĩ, lớp trưởng Tần chính là một con ốc sên, có chút tiếng vang liền vui vào ổ của mình, kéo thế nào cũng không ra được.

Vì thế cô quyết định sẽ tung ra loại thuốc mãnh liệt hơn.

Hai tháng sau, cuộc thi toàn khối 12 lần thứ ba kết thúc, Tô Tiểu Tiểu lớp 2 có thành tích tốt đến bất ngờ, đã nhảy thẳng lên top 50, hơn nữa nhìn bộ dáng thì hẳn là sẽ tiếp tục tăng lên nữa.

Chủ nhiệm lớp khá là coi trọng việc này.

Trong văn phòng, Lục Nhất Lan nhìn chủ nhiệm lớp, có chút cẩn thận ngoan ngoãn nói, “Thưa thầy, em có thể tiến bộ nhanh như vậy đều phải cơm ơn lớp trưởng.”

“Cậu ấy giải đề rất rõ ràng dễ hiểu, mỗi lần em có đề không hiểu liền hỏi cậu ấy.”

Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, “Gần đây em xác thực tiến bộ hơn rất nhiều.”

“Vâng, là thế này, thưa thầy, em muốn xin đổi vị trí.” Lục Nhất Lan nói xong liền cẩn thận cúi đầu, “Em muốn tiếp tục tiến bộ, thưa thầy, em có thể ngồi cùng bàn với lớp trưởng hay không?”

“Này----“

Chủ nhiệm lớp có chút khó xử.

Phải nói, Tần Thanh là một nhân vật truyền kỳ của toàn trường cấp 3, anh cũng rất có danh tiếng giữa các thầy cô.

Hiệu trưởng từng nói, một nhân tài như Tần Thanh nhà trường phải bảo vệ thật tốt, đây là con át chủ bài sống đấy, chỉ cần một lần thi đại học thôi, chàng trai này tuyệt đối có thể giúp trường học vang danh.

Tần Thanh không thích ngồi cùng bàn với người khác, tuy rằng anh ngồi giữa, nhưng hai bên trái phải cũng chẳng có ai. (Tịnh: Ủa, hình như nhớ lúc trước bảo TVV ngồi ở bên cạnh mà -_-)

“Thưa thầy, em hỏi lớp trưởng rồi, cậu ấy nói đồng ý.”

“Tần Thanh nói được sao?”

“Vâng.” Lục Nhất Lan gật đầu như gà mổ thóc, “Được chứ ạ?”

“Theo đuổi thành tích tốt hơn cũng là một cách học tập tốt.” Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bả vai Lục Nhất Lan, “Em rất có tiền đồ, là một đứa bé rất tích cực.”

“Cảm ơn thầy.”

Lục Nhất Lan đỏ mặt ra văn phòng, rồi mới nhanh chóng khôi phục bình thường, trong đầu cô thử hiện lên phản ứng của Tần Thanh.

Nhất định là kinh ngạc.

Hoặc chính là không thể tin nổi.

Nếu không nữa thì... Từ chối! Cái này hẳn là sẽ không.

Một tiết cuối cùng của chiều thứ sáu, chính là tiết sinh hoạt lớp, thầy chủ nhiệm khen ngợi những người có tiến bộ vượt bậc trong cuộc thi vừa qua.

Được đề danh chủ yếu là Lục Nhất Lan và Đông Thần, đặc biệt là Lục Nhất Lan, tiến bộ vượt bậc rõ ràng, làm rất nhiều giáo viên kinh ngạc há hốc mồm.

“Tần Thanh.”

“Vâng, thưa thầy.”

Tuy rằng thanh lãnh, nhưng Tần Thanh vẫn rất là hiểu lễ phép, chủ nhiệm lớp cực kỳ vừa lòng gật gật đầu, “Chỗ bên cạnh em bỏ trống cũng lâu rồi.”

“Bạn học Tô Vãn Vãn giúp bạn học Đông Thần học tập, thành tích của bạn Đông Thần mới có tiến bộ vượt bậc như thế.”

“Mọi phương diện của em đều rất xuất sắc, đúng lúc phụ giúp bạn học Tô Tiểu Tiểu đi.”

Bỗng nhiên nhắc tới Lục Nhất Lan, Tần Thanh liếc mắt nhìn, cô gái phía sau trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, anh bỗng nhiên không nỡ trách móc gì nữa.

Tiền trảm hậu tấu, vậy cứ tấu đi.

Thật ra đổi một góc độ mà nói... Cô ngồi ở bên cạnh cũng tốt, đỡ cho sau này anh khỏi phải nghiêng đầu ra sau, mỏi cổ.

“Em biết rồi.”

Sau lời chấp nhận của Tần nam thần, lập tức có người dọn cái bàn cho Lục Nhất Lan, rất nhanh, cô liền dịch tới bên cạnh Tần Thanh.

“Tớ tới rồi.”

“Trước kia cậu cũng từng tới rồi.”

Buổi tự học tối đầu tiên trở thành bạn học cùng bàn của Tần Thanh, Lục Nhất Lan cơ hồ đều đang quan sát mặt của anh.

Nhìn gần càng có thể thấy rõ hàng lông mi đen dầy rậm rạp kia, khuôn môi xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, không người nào có thể chống đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.