Đang lúc ăn cơm, trong lòng Tần Thanh cảm thấy hơi dị dị.
Tô Vãn Vãn đến lớp, Tần Thanh vẫn bình thường chào hỏi cô, nhưng ánh mắt cô vẫn dừng ở trên người Đông Thần, lúc đáp lại cũng không cho Tần Thanh một cái ánh mắt.
Lòng Tần Thanh bỗng nhiên có chút buồn bã.
Quả mận trong túi, dường như đã dần chua đi.
Tô Vãn Vãn thích mận, là vì có vị chua.
Tần Thanh nhíu mày, cuối cùng ném quả mận có chút "chua" này vào thùng rác.
Lục Nhất Lan nhìn một màn này, trong lòng có động lực, chỉ cần cho cô càng nhiều thời gian, cô nhất định có thể mang Tần Thanh từ cô đơn đi lên con đường hạnh phúc.
Ngày tháng êm đềm trôi qua thật quá nhanh, khai giảng sắp hơn một tháng, thi đại học chậm rãi ngăn chặn một đám người thần kinh.
Cũng may Tần Thanh là học thần, căn bản không cần phải sợ hãi, mấy đồ vật đơn giản đó căn bản không uy hiếp đến thời gian nhàn hạ của anh.
Hành động mang cơm nắm của Lục Nhất Lan dần dần đã được công khai.
Toàn bộ mọi người đều đã biết buổi sáng Tần Thanh không thích đi vào nhà ăn, cho nên mỗi ngày đều nhờ Tô Tiểu Tiểu mang cơm nắm giúp.
Tần Thanh ngay lúc đầu là cự tuyệt không được chuyện này, sau lại ——
Dứt khoát liền không muốn cự tuyệt, cơm nắm ăn rất ngon, buổi sáng anh lại rất đói bụng! Cần! Ăn gì đó.
Tần Thanh yên lặng gặm cơm nắm, Lục Nhất Lan bước chân như mèo rất nhanh đã đi tới.
"Lớp trưởng."
Một ngụm trong miệng anh nuốt không trôi, thiếu chút nữa đã bị sặc, nuốt xuống xong miếng cơm kia, vẫn duy trì mặt nạ cao lãnh, Tần Thanh nhìn Lục Nhất Lan, "Tô Tiểu Tiểu, có chuyện gì không."
"Tuần sau là sinh nhật cậu, cậu có thời gian mời tớ đi ăn một bữa cơm không?"
"......"
Tần Thanh mặt không đổi sắc, "Chuẩn bị thi đại học, học tập cho tốt."
"!"
Lục Nhất Lan mỉm cười, làm bộ dáng như đang hỏi đề mục, đặt sách vở lên bàn Tần Thanh, dùng bút ở mặt trên qua loa để lại một câu liền xoay người.
"Cậu luôn là những lời này."
Hàng chữ bị nghiêng, nét bút có chút đứt gãy, chữ có chút bẹp, rất không có khí chất.
Tần Thanh nhàm chán bình luận xong, di động vang lên, mở ra, hai chữ phiền toái ánh vào mi mắt.
Đúng vậy, phiền toái!
Sự tồn tại của Lục Nhất Lan trong thế giới của Tần Thanh chẳng khác nào hai chữ —— phiền toái.
"Nếu như cậu đã nói như thế, tớ liền kiểm tra cho cậu xem. Thứ sáu này toàn khối đều kiểm tra, tớ có thể tiến vào top 100 cậu phải mời tớ đi tiệc sinh nhật cậu!"
"by- Tô Tiểu Tiểu."
Top 100?
Tần Thanh mở ra danh sách lớp học, tìm kiếm điểm số trước kia của Tô Tiểu Tiểu, thông thường đều trên dưới 20 trong lớp, dựa theo đánh giá, ước chừng ở toàn khối cũng phải tầm 300.
300 đến 100, gian nan và khiêu chiến quá lớn rồi.
Hơn nữa tính toán phân tích thêm thành tích mấy năm gần đây của cô, quả thực ổn định làm người sợ hãi. Đột phá lớn như thế, cơ hồ là không có khả năng.
"Cố gắng học tập."
"by- Tần Thanh."
Mấy giây sau liền có tin nhắn đáp lại.
"Cậu rốt cuộc là có ý gì! by- Tô Tiểu Tiểu."
"Vào top 100, liền mời cậu tới sinh nhật. by- Tần Thanh."
"Được! by- Tô Tiểu Tiểu."
Lục Nhất Lan hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đã hạ chiến thư, liền liên tục chiến đấu ở các chiến trường hệ thống.
"Tôi muốn mở một bao quà tặng tín ngưỡng."
"Điểm tín ngưỡng hiện tại của kí chủ là 100 điểm, bao quà tặng yêu cầu tín ngưỡng giá trị 100 điểm, đổi hay không."
"......"
Lục Nhất Lan chần chờ, lúc tái nhập tiểu thuyết này hệ thống đã tỉ mỉ hướng dẫn về điểm quà tặng tín ngưỡng này.
Tín ngưỡng, là điểm tín nhiệm của những người trong một thế giới nào đó tặng cho cô khi hoàn thành nhiệm vụ, cùng với đối nàng có thể kế tiếp tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tân nhân điểm hai người sở tổ hợp lên. (Tịnh: Tạm thời bỏ qua nha các bae, tôi chưa đọc hết thế giới này nên chưa rõ cái này lắm, sẽ sửa sau >_<)
100 điểm tín ngưỡng có thể đổi một lần, bao quà tặng có thể thỏa mãn một nguyện vọng không ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện trong tiểu thuyết.