[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 9: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (7)



Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Tần Thanh chú ý đến Lục Nhất Lan.

Cả ngày hôm nay cô đều rơi vào trạng thái không nhấc nổi tinh thần, dường như rất mất mát, vẫn luôn nằm trên trên bàn... Có lẽ là đang khóc.

Tần Thanh lại cảm thấy tim đập có chút nhanh.

Lục Nhất Lan mệt như cờ hó, cực cực khổ khổ ôn tập hơn một tuần, cuối cùng chết trong tan nát cõi lòng, nếu nhiều thêm một điểm thì tốt rồi a, thế nhưng bị người khác vô tình đá đến hạng 101.

Ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng kêu, gió bên đầu cửa sổ mềm mại đung đưa, dưới khung cảnh thoải mái như vậy, Lục Nhất Lan nằm trên bàn thiếp đi.

Trong lúc ngủ thời gian chẳng đáng một xu, Lục Nhất Lan nằm thật lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe được giọng nói của Tần Thanh.

Cô nỗ lực mở mắt ra.

Trên thực tế, sau khi Tần Thanh ngây ngốc tiến tới đây hai bước, liền hối hận.

Cô căn bản không phải bởi vì tỷ thí thất bại mà úp mặt trên bàn khóc thút thít, trăm tính vạn tính, Tần Thanh thật không nghĩ tới, Lục Nhất Lan thế nhưng lại đang ngủ.

Hơn nữa ngủ rất vui sướng.

Chất lỏng trong suốt đang chảy ở khoé miệng cô làm Tần Thanh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, vì sao anh lại ngu ngốc như thế đi tới, vừa muốn rời khỏi, người nằm trên bàn đã đứng lên.

"Tần Thanh."

Lục Nhất Lan si ngốc kêu tên Tần Thanh.

"Tớ không phục, tớ rõ ràng cùng bạn kia bằng hạng 100, chỉ là viết 101 mà thôi, cậu là người hiểu lý lẽ, khẳng định có thể phân ra tớ ở hạng nào đúng hay không?"

“Thứ tự của cậu....”

“Tớ cũng là hạng 100, đúng hay không?”

Cô thế mà chấp nhất nhìn anh.

Tần Thanh cũng nhìn Lục Nhất Lna, mở miệng, “Tên của cậu...”

Lục Nhất Lan đứng lên, bắt đầu chơi xấu, “Tớ là hạng 100, đúng hay không?”

Cô biểu hiện rất nghiêm túc, giọng nói vừa phải, cuối cùng, chỉ cho Tần Thanh hai lựa chọn, phải or không phải.

“Tớ hạng 100 đúng không?”

"Phải." Tần Thanh cảm giác bản thân bị cuốn lấy đến phiền, qua loa liền trả lời.

Người đối diện thế nhưng lại nở rộ ra một nụ cười tươi, làm Tần Thanh có chút giật mình, anh xoay người đứng thẳng.

"Vui vẻ như vậy sao?"

"Tần Thanh, đừng quên hứa hẹn của cậu."

"Sẽ không quên."

Anh kéo kéo khóe miệng, Tần Thanh nghĩ, kỹ thuật diễn như sói đuôi to cùng miệng lưỡi khéo léo như sói xám của mẹ Tần, cùng với cái miệng thẳng ngay chẳng gì cản nỗi kia, nhất định có thể mang cho vị tiểu thư ‘phiền toái’ này một loại trải nghiệm hoàn toàn mới.

Chương trình học dần chậm rãi xuống, lần kiểm tra này, lớp 2 của khối 12 có hai người tiến bộ lớn nhất chính là Lục Nhất Lan cùng Đông Thần, vẫn luôn bị giáo viên xách ra làm gương giảng dạy.

Nói ——

"Tất cả các em nên học tập bạn học Đông Thần cùng bạn học Tô Tiểu Tiểu, thời gian cấp ba tốt đẹp, ngăn chặn yêu sớm, làm bạn với biển sách, tương lai mới có thể tươi đẹp vươn xa!"

Phía dưới vỗ tay thưa thớt, Lục Nhất Lan phụt một tiếng thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

Lần đầu tiên, Tần Thanh nhìn gương mặt kia của chủ nhiệm lớp, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác đồng tình, cái gọi là trợn to mắt nói dối, đại khái chính là như thế.

Hai người được nêu tên, đều là hai học sinh đang chìm nổi trong biển tình yêu.

Sinh nhật của học thần Tần Thanh là vào ngày 23 tháng 3.

Khoảng cách đến ngày 23, còn có ba ngày, vì tránh cho nhìn mãi chai mặt, cùng với thực thi phương pháp lạt mềm buộc chặt hoàn mỹ, gần đây Lục Nhất Lan không làm phiền Tần Thanh.

Còn đang suy nghĩ quà tặng, di động bỗng nhiên vang lên.

Trên đó hiển thị là một tin nhắn từ ‘Mẹ chồng tương lai’ Cô Tần gửi đến:

"Lớp học các cháu có người tên tiểu thư phiền phức sao, cô nàng đó có khả năng chính là đối tượng thầm mến của Tần tiểu ca đó nha."

Sau đó còn có một bức ảnh chụp tờ giấy a4 màu trắng.

Trên giấy a4 có bốn chữ cốt cách rõ ràng, "Tiểu thư phiền phức", vừa thấy, người viết chính là rất tốn công phu.

Lục Nhất Lan híp mắt cười, bộ dáng tựa hồ đã phát hiện bí mật nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.