Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 42: 42: Phiên Ngoại Về Tống Tuyên 2




“Không trùng hợp, là tôi cố ý đến tìm cô.

” Hoàng Phủ Lãng vẫn mang bộ dạng lãng tử như vậy, anh ấy nở nụ cười quyến rũ: “Mai Du Tâm đ ến tìm cô rồi đúng không?”“Đến rồi, sao vậy?”“Không có gì, chỉ là gần đây tôi nghe nói cô ấy muốn giải trừ hôn ước, nên muốn tìm cô ấy nói chút chuyện, có điều mỗi lần vừa mới thấy bóng dáng của cô ấy, nhoáng cái cô ấy lại chạy mất tăm hơi rồi.

”Hôn ước của Hoàng Phủ Lãng và Mai Du Tâm đã kéo dài nhiều năm nay, chỉ là trước giờ Hoàng Phủ Lãng đều sống theo ý thích của bản thân, Mai Du Tâm cũng thế.

Bọn họ mấy năm nay đều là mạnh ai nấy sống, không dính dáng gì đến nhau, nhưng hiện tại xem dáng vẻ này của Hoàng Phủ Lãng.

Có lẽ anh ấy cũng không phải hoàn toàn không để tâm đ ến hôn ước này.

Bạch Trà thành thật trả lời: “Lúc nãy tôi có gặp cậu ấy, nhưng hiện tại cậu ấy đã đi đâu, tôi thật sự không biết.

”“Nếu như cô gọi cho cô ấy! ”“Ngại quá.


” Bạch Trà mỉm cười từ chối: “Tôi sẽ không can thiệp vào đời tư của cậu ấy, vì thế cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến lựa chọn của cậu ấy.

”Biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Lãng cứng lại, anh ấy nhìn một bóng hình ở đằng xa, nói với thâm ý: “Hy vọng cô Bạch nói được làm được.

”Sau đó, anh ấy quay người rời đi.

Bạch Trà mở cửa, ngồi vào xe, lại có một người đi đến: “Bạch Trà.

”Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang màu đen, có điều cho dù anh ấy có che kín bản thân thế nào, Bạch Trà cũng có thể nhận ra được ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, Hoắc Thâm.

Hoắc Thâm không muốn bị người khác nhận ra, nên ra ngoài đều phục trang rất cẩn thận.

Đúng là không dễ dàng gì, anh ấy hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy đến tìm cô rồi đúng không?”Bạch Trà thở dài, nói thật: “Đúng, trước đó cậu ấy có đến, nhưng hiện tại tôi không biết cậu ấy đã đi đâu rồi.

”Hoắc Thâm “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Cô không được giúp những người đàn ông khác tìm cô ấy.

”Có lẽ do có khá nhiều người qua lại, nên anh ấy chỉ kịp để lại một câu như vậy, rồi vội vã bước đi.

Bạch Trà cuối cùng cũng có thể lên xe của mình, cô sợ giữa đường lại có người đàn ông khác đến tìm mình nên vội vàng đạp ga, lái xe rời khỏi chỗ rắc rối này.

Trò chơi do Tống Tuyên và Nhất Vi phát hành đã giành được giải thưởng ở nước ngoài, hôm nay là ngày bọn họ trở về, sở dĩ hôm nay Bạch Trà tan làm sớm như vậy là vì muốn đến sân bay đón họ.


May mắn trên đường không bị kẹt xe, Bạch Trà theo đúng kế hoạch đến sân bay, qua một lúc, cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn bước ra cùng với đoàn người.

Tống Tuyên đã quen mặc một thân đen, cho dù là nhận giải thưởng cao quý cũng không khiến tâm trạng của anh vui vẻ hơn bình thường là mấy, thế nhưng lúc nhìn thấy Bạch Trà đang đứng đợi, mắt anh sáng lên, tốc độ bước đi cũng trở nên nhanh hơn.

Bạch Trà nhìn người đang bước tới, cười nói: “Chào mừng anh trở lại.

”Tống Tuyên đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, dang tay ôm chầm lấy cô.

Bên cạnh truyền đến một tiếng ho: “Khụ khụ! tôi vẫn còn ở đây đó.

”Bạch Trà vỗ vai Tống Tuyên, anh lưu luyến buông tay, sau khi rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, Bạch Trà nhìn sang Nhất Vi ở bên cạnh nói: “Đoạn thời gian này cũng may có cậu chăm sóc cho Tống Tuyên, vất vả cho cậu rồi, tôi mời cậu ăn bữa cơm, coi như đón gió tẩy trần.

”Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Tống Tuyên, Nhất Vi vội vàng đáp: “Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn rồi, cậu ta nói khi nào tôi về nước sẽ mời tôi ăn cơm, hai người cũng lâu chưa gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, thôi tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa.

”Nhất Vi vội vàng chạy mất, bộ dạng hớt hãi cứ như thể sợ Bạch Trà nhiệt tình sẽ giữ cậu ở lại vậy.

Bạch Trà cảm thấy vô cùng kỳ quái, quay sang hỏi Tống Tuyên: “Người bạn anh ấy nói là nam hay nữ vậy anh?”Tống Tuyên nắm tay Bạch Trà, rời khỏi sân bay, rồi nói: “Chắc là con gái rồi.


”Có lần anh thấy Nhất Vi cầm điện thoại nhắn tin với một người bạn, lúc anh đến gần, Nhất Vi lập tức bỏ điện thoại xuống, dáng vẻ trông rất thần bí, nó giống như lúc anh đang theo đuổi Bạch Trà.

Trực giác của Bạch Trà cho thấy, hình như Nhất Vi đã có đối tượng rồi, cô ngước mắt lên nhìn Tống Tuyên, cảm thấy nhiều ngày không gặp, anh hình như gầy đi một chút rồi.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô: “Anh biết bây giờ em rất nhớ anh, có điều phải đợi đến khi về nhà, anh mới có thể từ từ “yêu” em được.

”Anh đưa tay, xoa đầu cô: “Trà Trà ngoan, nhịn một chút nhé.

”Bạch Trà hất tay anh đi, vẻ mặt bất lực.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.