Bằng cách này, Bồng Duyệt sẽ vui vẻ, còn cậu ta sẽ thoả mãn.
Nghe được lời nói của Doãn Lăng, nguyên chủ rất sụp đổ.
Nguyên chủ không ngờ rằng Doãn Lăng sẽ lừa mình chỉ để lấy lòng Bồng Duyệt.
Cộng thêm những lời chê bai không tốt về nguyên chủ dần dần lan truyền trong trường học, nguyên chủ từng bước bị đẩy vào ngõ cụt.
Khi ba mẹ nguyên chủ từ nước ngoài trở về, họ chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của nguyên chủ.
—
"Vì vậy, việc đại vương cần làm chính là báo thù cho nguyên chủ." Thủy Thủy tựa vào vai Dung Hoàng, nhẹ giọng nói.
"Nếu Doãn Lăng và Bồng Duyệt là nam chính và nữ chính, tại sao Bồng Duyệt lại luôn bị nguyên chủ chèn ép?"
Dung Hoàng rất khó hiểu, theo những gì nàng biết, nam nữ chính đều có vận khí tốt, vậy thì không có lý do gì mà bị nguyên chủ là vai phụ tuyến mười tám chèn ép phải không?
"Nguyên chủ chỉ là nữ phụ bị loại bỏ trên con đường tình yêu của nam nữ chính, chính là để thể hiện tình yêu thuần khiết giữa nam chính và nữ chính mà thôi."
"..... Cho nên bây giờ ta chuẩn bị nhảy lầu sao?" Dung Hoàng nhìn mặt đất dưới chân, mắt hạnh xinh đẹp trông thật trong trẻo.
Chỉ cao khoảng mười mấy mét thôi.
Trước đây, nàng chỉ cần động chân một cái là có thể đến khoảng cách đó.
Nguyên chủ té c.h.ế.t à?
Dung Hoàng hơi mở to mắt, không thể tin được, trên đời này lại có giống loài yếu ớt như vậy?
“Đúng vậy, hiện tại ngài đang ở trên nóc tầng sáu.”
Dung Hoàng ồ một tiếng, khó trách trời lạnh như vậy.
"Đại vương, từ giờ trở đi, ngài phải chuyên tâm làm nhân vật phản diện, tôi tin ngài có thể làm được!" Thủy Thủy động viên Dung Hoàng.
Dung Hoàng cúi đầu cắn tay, sau đó rụt nửa mặt vào chiếc khăn quàng mềm mại ấm áp: “Ta biết rồi.”
Hiện tại nàng muốn biến nguyên chủ sắp c.h.ế.t sống thành dáng vẻ của nhân vật phản diện.
Dung Hoàng nhìn chằm chằm đồng phục học sinh thống nhất cùng các giáo viên ăn mặc bảnh bao phía dưới, nói với Thủy Thủy: "Có thể giải trừ không gian tĩnh rồi."
Thủy Thủy nghiêng đầu nhỏ, "Được."
Dung Hoàng: "Bọn họ không nhìn thấy ngươi sao?"
Thủy Thủy gật đầu, đôi mắt vàng nhạt chớp chớp, "Đúng vậy, bọn họ không thể nhìn thấy tôi, chỉ có đại vương ngài mới có thể nhìn thấy tôi."
Vừa dứt lời, Dung Hoàng cảm thấy gương mặt bị gió lạnh xé rách, cảm giác đau nhói lại ùa về.
Vốn dĩ Dung Hoàng còn tưởng rằng những người đó vẫn sẽ ồn ào bên tai mình.
Nhưng những người kia giống như không nhìn thấy Dung Hoàng ngồi trên xe lăn, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, bình tĩnh nhìn nhau rồi giải tán.