Vì lí do hôm qua xử lí công việc đến gần rạng sáng nên Hạ Hạ và Dai Nhạc đều đi ra rất trễ, nghiễm nhiên hai người đều bước ra từ trong phòng mà Hạ Hạ được gia nhân nhà này an bày cho.
Không sai, cô và Dạ Nhạc vẫn ngủ chung.
Chúc Tử Đan thấy thì có hơi ngạc nhiên mở to mắt còn Vạn Cố Trì thì đen cả gương mặt.
Y giống như đang tức giận nói với Hạ Hạ: "Ngươi làm như thế thì còn ra hệ thống gì nữa."
Hạ Hạ liếc mắt nhìn y thông thả ngáp một cái rồi mới nói: "Hắn là đồ đệ ta, ngủ với ta thì có chuyện gì to tác đâu. Dù gì năm nay hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi." Còn hai năm nữa thì lúc đó mới không ra hệ thống gì.
Vạn Cố Trì tức đến run người, Hạ Hạ một chút cũng chẳng ý thức được việc này tổn hại đến thanh danh bản thân ra sao.
Chúc Tử Đan hiểu rõ lòng người cố ý an ủi Vạn Cố Trì: "Sư phụ người bình tĩnh, sư thúc và sư đệ thì xó chuyện gì xảy ra được chứ. Ngươi đừng làm quá lên."
Hạ Hạ liếc nhìn nữ chủ một cái rồi chẳng nói gì, để cho Chúc Tử Đan trong lòng âm thầm ghi hận.
Rõ ràng cô ả đang cố ý có ý tốt muốn giúp cô lấy lại thanh danh làm giảm sự phẫn nộ của Vạn Cố Trì nhưng cô ngay cả một ánh mắt cảm kích cũng chẳng cho ả. Ánh mắt này rất giống lúc trước khi cô hãm hại ả, ánh mắt luôn hiện sự khinh thường này.
Chúc Tử An nắm chặt tay mình, chờ đi Khương Đình sau này ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Thấy Dạ Nhạc sau khi thu dọn hành lí xong ra ngoài thì còn có một yêu tinh ngồi trên vai hắn thì Chúc Tử Đan và Vạn Cố Trì đều ngạc nhiên.
Thật ra ả cũng chẳng để ý đến ngoại hình của yêu tinh này có đẹp hay không, ả chỉ đang muốn biết rốt cuộc Dạ Nhạc từ đâu mà có yêu tinh này.
Tuy rằng yêu tinh tu vi thấp nhưng có thể đem bán để kiếm thêm tiền, nếu được thì ả muốn mấy con để kiếm tiền mua một số dược thảo chế tạo thuốc.
"Sư tỷ nói Tiểu Đào?! Là sư phụ tặng ta đó."
Tiểu Đào chính là cái tên mà Dạ Nhạc đặt cho tiểu đào yêu, cũng chẳng có hàm ý đặt biệt gì chỉ vì tiểu đào yêu nhỏ lại ăn một quả đào nhỏ mà có ngoại hình bây giờ nên hắn đặt tên là Tiểu Đào thôi.
Sư phụ tặng?!
Chúc Tử Đan ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Hạ Hạ sau đó lại trơ mắt nhìn Tiểu Đào trong lời nói của Dạ Nhạc từ vai hắn bên đến bên vai Hạ Hạ.
Vạn Cố Trì cũng hỏi: "Ngươi lấy đâu ra con tiểu yêu này."
Tu vi trăm năm tức là cũng một trăm tuổi tuy nhiên đối với thế giới tu tiên này thì một trăm tuổi đúng thật là nhỏ, tu tiên giả tuổi thọ cao nhất cũng là bốn vạn tuổi còn yêu tinh thì tận đến mười lăm vạn tuổi bởi vậy nên một trăm tuổi cũng chỉ là một con số nhỏ. Còn chưa tính cả những người có thể phi thăng có số thọ gần như bất tử ở trên kia.
Hạ Hạ sờ đầu Tiểu Đào rồi nói: "Vô tình giải thoats số mệnh của nhi quỷ hôm qua được hàng tặng kèm thôi."
"Hàng tặng kèm?" Vạn Cố Trì nghi hoặc hỏi lại.
Không chỉ có y mà Chúc Tử Đan, Tiểu Đào cùng Dạ Nhạc đều không hiểu từ hàng tặng kèm của Hạ Hạ là có ý gì.
Hạ Hạ chẳng có ý vị gì nói: "Nói linh tinh đấy, đừng để ý. Bây giờ về tông môn được chưa?"
"Được rồi, bây giờ chúng ta ngự kiếm về."
Lúc đầu đi vì không để khoa trương nên mấy người bọn họ không ngự kiếm mà đi bằng xe ngựa vừa ẩn náo tin tức vừa không quá phô trương nhưng bây giờ về rồi thì không cần phải làm như thế, ngự kiếm về sẽ nhanh hơn.
Nhưng vì Dạ Nhạc và Chúc Tử Đan còn chưa có thể ngự kiếm vì hai người có tu vi lần lượt là luyện khí bậc năm và luyện khí bậc chín nên hai người sẽ cùng lên kiếm linh của sư phụ mình mac trở về.
Lần này thì ổn hơn rồi Dạ Nhạc cũng không còn ngây ngô như lần đầu tiên cùng Hạ Hạ ngự kiếm nữa, tuy không thể ngự kiếm nhưng hắn cũng không còn run đến đi không vững như ngày đầu cùng đứng trên kiếm của Hạ Hạ.
Tiểu Đào vẫn ngồi trên vai Hạ Hạ cảm xúc có chút lo lắng: "Ta đến tông môn của các ngươi sẽ không sao đó chứ? Bọn chúng sẽ không bắt ta đúng không?"
Hạ Hạ nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở chỗ của ta không tự ý đi bậy ba sẽ không sao. Nên nhớ ngươi sẽ bầu bạn với Dạ Nhạc khi ta có việc bận bởi vậy nếu ngươi dám trốn hay ham chơi thì ta nhất định sẽ đem ngươi cho những đệ tử khác lúc đó thì cũng đừng có trách ta."
Tiểu Đào nghe như thế tưởng tượng đến cảnh mình bị lấy nội đang rồi có thể bị lấy thân thể đi làm thuốc thì không nhịn được mà rùn mình.