Trần Tử Lâm nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì đó khiến cho gương mặt của gã nghiêm nghị hẳn lại. Xem ra đầu dây bên kia đã báo cáo chuyện gì đó không thuận lợi lắm cho gã.
Sau khi cúp điện thoại gương mặt gã vẫn lại cười tươi như trước: "Mọi người tạm thời thì bên ngoài đã an toàn rồi nên mọi người cứ ra bên ngoài bình thường nếu nghe thấy báo động thì lập tức chạy đến những khu lẩn tránh này như mọi lần nhá."
"Cảm ơn nhị thiếu, chúng tôi đi đây."
Có một số người quen biết nên đã đến trò chuyện với Trần Tử Lâm mấy câu, còn những người chỉ mong muốn về nhà hay không quen cũng chỉ gật đầu chào một cái rồi rời đi.
Hạ Hạ đương nhiên sẽ không chủ động đi đến chào hỏi rồi, với thân phận hiện tại của cô thì càng muốn chẳng ai nhìn thấy huống chi là đi đến chào hỏi.
Về lại thế giới của mình nên Hạ Hạ đang âm thầm lên kế hoạch đột nhập vào Trần gia, cô vẫn không an tâm về Trần Tử Hàn cho lắm, bản thân hắn nếu không có chuyện gì thì không tự nhiên lại mất hết kí ức và đi kí khuế ước với hệ thống như thế. Chắc hẳn là có chuyện gì đó rồi.
Lúc Hạ Hạ đi ngang qua chỗ Trần Tử Lâm đang bàn bạc cùng với những người cấp dưới của mình cũng bỗng dưng ngừng nói chuyện.
Gã lập tức quay đầu nhìn về dòng người đang đổ xô ra bên ngoài, không nghĩ ngợi gì nhiều Trần Tử Lâm lập tức chạy ra.
Cấp dưới vốn đang nghe về kế hoạch thì bỗng dưng cấp trên ngừng nói còn chạy đi, bọn họ nhìn nhau một giây rồi cũng hấp tấp chạy theo.
"Nhị thiếu, nhị thiếu ngài chạy đi đâu thế? Công việc vẫn chưa bàn xong mà, nhị thiếu."
Tốc độ của Trần Tử Lâm rất nhanh gần như ngay sau khi phát hiện điều đó đã lập tức đuổi theo nhưng khi chạy ra đến bên ngoài vẫn không nhìn thấy bất cứ người nào. Lúc nãy vì người đó đi phái sau nên gã cũng không thể nhìn được người đó mặc trang phục gì nên bây giờ cũng không thể tìm được nữa.
Cấp dưới cuối cùng cũng đuổi kịp, hắn thở hỗn hển nói: "Nhị thiếu ngài chạy nhanh thế làm gì? Ngào tìm ai sao?"
Trần Tử Lâm lắc đầu nhưng ánh mắt không ngừng đảo xung quanh hi vọng tìm được người cần tìm, đương nhiên cũng đâu dễ như vậy. Lòng gã tự biết nếu để cho người ấy chủ động xuất hiện sợ rằng khó hơn trời.
"Nhị thiếu..."
Trần Tử Lâm lắc đầu, vừa đi vào vừa nói: "Chúng ta nói đến đâu rồi?"
Hạ Hạ đứng dựa vào một bức tường nhìn thấy bóng dáng của Trần Tử Lâm đang dần khuất bóng, cô vẫn không nên xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy nhất là người của Trần gia, may là cô phản ứng nhanh ân núp kịp thời.
Tình hình bây giờ không tốt, mặc dù Hạ Hạ biết có thể thông qua Trần Tử Lâm hỏi về tin tức của Trần Tử Hàn nhưng mà thân phận hiện tại của cô vẫn thích hợp cho việc lén lút hơn.
Tối hôm đó tại Trần gia.
Trần Tử Lâm vừa đi về sau một ngày làm việc mệt mỏi thì đã thấy anh trai song sinh của mình Trần Tử Lam đã ngồi vừa thảo luận với những người thuộc quân đội tu giả ở phòng khác.
Gã thở dài một hơi rồi đi lên phòng, lúc mà gã xuống thì Trần Tử Lam cũng đã kết thúc công việc rồi.
Ngồi đối diện với anh trai mình, Trần Tử Lâm nói: "Tình hình ranh giới hiện nay không tốt lắm, những yêu tinh cấp mười bị nhốt ở nơi đấy sắp thoát ra được rồi, phong ấn lại không tốt lắm nếu chúng ta dẫn binh qua đó vẫn không thể nào chiến thắng được bọn chúng. Trong đó đều là yêu tinh cấp mười, chuyện này đúng thật khó khăn."
Trần Tử Lam gật đầu bổ sung: "Sớm hay muộn thì phong ấn cũng sẽ biến mất, đến lúc đó tính mạng của tất cả những người ở nơi này khó mà thoát khỏi." Mặt anh dần dần nghiêm trọng lại.
"Theo anh người nào có thể ngăn chặn chuyện này? Nếu như kết giới vỡ không chỉ có yêu thú cấp mười chạy tự do ra ngoài mà còn cả yêu vương không biết đã giết bao nhiêu người bị nhốt ở trong đó. Nếu như nó ra được sợ rằng không có ai phong ấn được nó nữa đâu."
Trần Tử Lam ngước nhìn chằm chằm Trần Tử Lâm, mặc dù không nói nhưng gã cũng đủ biết Trần Tử Lam đoán ai là người có thể ngăn chặn việc này rồi.
Vấn đề là Trần Tử Hàn sau khi vào kết giới điều tra không may gặp sự cố khó khăn lắm mới thoát ra tuy nhiên lại bị hôn mê đến bây giờ thì làm sao có thể ngăn chặn được.
Một ánh sáng lóe lên trong mắt Trần Tử Lâm, gã kích động búng tay một cái nói: "Anh, em biết sẽ có người thứ hai giúp chúng ta không những thế mà còn có thể khiến Tử Hàn tỉnh dậy."
Trần Tử Lam mờ mịt, anh không biết người nào ngoài Trần Tử Hàn có thể ngăn chặn việc này.
Không phải Trần Tử Lam không biết chỉ là anh vô ý bỏ qua lãng quên người đó mà thôi.
"Em dâu của chúng."
Vừa nói xong câu đó thì Trần Tử Lâm đã nhận ngay ánh mắt lạnh lẽo từ anh trai mình.