Hạ Hạ tìm thấy Hoa Lan Chi mọc ở đỉnh của một gò đất, Hoa Lan Chi có màu tím đậm ở nhụy và nhạt dần khi đến cánh hoa trông không khác hoa lan thường là bao nhiêu. Điểm khác duy nhất của nó với hoa lan thường là Hoa Lan Chi mỗi cây chỉ có một bông duy nhất hơn nữa cách nó mọc lại giống như những cây hoa cúc trắng, mọc đứng lên. Xung quanh Hoa Lan Chi bây giờ toàn là Lang Chi đang nằm nghĩ ngơi. Đếm đi đếm lại thì cũng có ít nhất là mười con Lang Chi.
Lang Chi có màu tím nhạt như Hoa Lan Chi chỉ là trên lưng của nó có những vết vằn màu tím đậm nhìn khá giống với con ngựa vằn chỉ là thay đổi màu với lại nó là con sói thôi. Có thể là do nó sống gần với Hoa Lan Chi hoặc là quá thích Hoa Lan Chi nên mới biến màu lông xám đen của chó sói thường thành màu tím.
Nói thật chứ màu tím nhìn có hơi sến súa với những con thuộc hệ săn mồi hùng mạnh như sói.
Phen này xem ra khó mà nhai nổi rồi.
Lang Chi bản tính vốn rất trung thành nó sẽ không chịu rời khỏi Hia Lan Chi, bây giờ muốn dụ nó để giảm bớt sức lực tấn công thì e rằng là một chuyện khó.
Hạ Hạ đứng ở một khoảng không quá xa cũng không quá gần đủ để cô thấy tình hình của những con Lang Chi ở phía trước mà chúng lại chẳng thấy cô.
Nghĩ nghĩ một chút trong đầu Hạ Hạ nhảy ra một ý tưởng mới.
Cô từ không gian của mình lấy một củ cải trắng to béo, à không nó là Tiểu Thảo đấy. Có điều mập hơn thôi.
Hạ Hạ: "...."
Tiểu Thảo: (.... chủ nhân?)
Hạ Hạ nhéo nhéo mấy cái lá trên đầu Tiểu Thảo lại xoa xoa cái thân củ cải của nó, cuối cùng cô có chút cạn lời, nói: "Đông Nhi cũng đâu mập lên giống như ngươi, càng ngày càng giống củ cải bán ngoài chợ rồi."
Tiểu Thảo: (!!! Chủ nhân!!! Tiểu Thảo không phải là củ cải. Hơn nữa Tiểu Thảo không có mập!!!)
Hạ Hạ: "..."
Đã tên Thảo rồi mà không chịu nhận là cải.
Hạ Hạ cũng chẳng quan tâm xem rốt cuộc Tiểu Thảo là cải hay là gì nữa, cô nắm lấy mấy cái lá trên đầu nó chỉ tay về hướng của mấy con Lang Chi đang nằm nghỉ phía trước.
Cô nói: "Thấy mấy con sói tím đó không?"
Tiểu Thảo rất muốn gật đầu nhưng mà mấy cái lá của nó bị Hạ Hạ nắm lấy mất rồi nên không gật được, nó đành phải mở miệng nói.
(Thấy rồi, chủ nhân định bảo ta ra đánh nhau với bọn chúng à?)
Hạ Hạ: "...."
Cô kéo Tiểu Thảo lên đề gần mặt mình nhìn nó lại nhìn Lang Chi con nào cũng to gấp hai, gấp ba lần nó, cảm thấy lời vừa nói của Tiểu Thảo có hơi huyền huyễn.
"Ngươi nghĩ với cái thân mập ú của ngươi cùng với cái đám vừa nhanh vừa mạnh ở ngoài kia có thể đấu ngang sức ngang tài với nhau à? Đừng có sỉ nhục IQ ta."
Tiểu Thảo: (......)
Tiểu Thảo dùng bàn tay củ cải chỉ có cục tròn không có ngón mà chọc chọc lại với nhau, ủy khuất nói (Vậy chủ nhân muốn Tiểu Thảo làm gì? Tiểu Thảo là củ cải là đồ chay nên mấy con sói đó không ăn Tiểu Thảo đâu."
Hạ Hạ nhướng mày: "Cho nên..?"
Giờ chịu nhận mình là củ cải rồi sao?!
(Chủ nhân không thể đem Tiểu Thảo làm mồi nhử cho mấy con sói tím lè đó đâu oa oa oa oa)
Mắt thấy Tiểu Thảo có dấu hiệu khóc lớn tiếng hơn Hạ Hạ đã nhanh tay bịt lấy miệng nó, cô thở dài cảm thấy mình đã kí khuế ước với một con củ cải não quá ngắn. À mà quên mặc dù là linh thú nhưng củ cải đã bao giờ có não.
Sao tự nhiên cô hối hận khi lần đầu tiên gặp nó đã vội kí khuế ước cơ chứ, đáng ra phải tìm con mạnh hơn hơn nữa là phải có não!
Hạ Hạ cảnh cáo nó: "Bây giờ chỉ nghe ta nói, cấm chen vào nếu không thì ta đem ngươi nấu canh củ cải."
Tiểu Thảo sợ mình bị nấu thành canh củ cải nên vội vàng bịt miệng lại.
Hạ Hạ nói: "Dùng dây leo của ngươi cố gắng trói những con Lang Chi đó lại, còn những việc khác người không cần bận tâm. Nếu như thấy tình huống bất lợi chạy không thoát liền lập tức trở về không gian, có nghe chưa?"
(Vâng, thưa chủ nhân.)
Vì kế bên chỗ của Hạ Hạ đứng có một cái cây, cô cố ý chọn cái cây lớn này để có gì thuận tiện cho việc núp khi Lang Chi nhìn thấy cô trong lúc cô đang quan sát nó.
Hạ Hạ để Tiểu Thảo lên cành cây, Lang Chi không biết leo cây nên để Tiểu Thảo trên đây sẽ an toàn cho nó. Cũng không hi vọng lúc cô đi thì Tiểu Thảo không bị yêu tinh Chim nào tưởng là con mồi tha đi mất.
Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Hạ vẫn lấy trong người mình ra một đóa sen trắng. Cô dùng một ít phép truyền vào đóa sen khiến cho nó nhỏ lại rồi đưa cho Tiểu Thảo cầm.
Tiểu Thảo ngơ ngác cầm lấy, (Chủ nhân đây là...?)
Hạ Hạ không giải thích gì về tác dụng của đóa sen này, chỉ bảo Tiểu Thảo làm theo kế hoạch và sự chặt đóa sen không được phép làm nó mất.
"Làm nó mất thì ta liền đem ngươi nấu canh đó, nhớ mà giữ kĩ vào."