Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 284: 284: Giấc Mộng Đầu Dân Quốc 12





Hạ Hạ cùng Hạ Bằng cùng nhau ngồi trên xe Tô Khương về nhà.

Tô thiếu gia Tô Khương người này nhìn quả thật là một người hiền hòa bên ngoài trong bụng lại giống như hồ ly, có thể ở cùng quan hệ với Trần Tử Hàn lại thuộc dạng khá tốt thì người này làm sao có thể thuộc dạng người hiền hòa được.

Huống chi hắn lại thuộc quân đội.

Khi đến nhà thì Hạ Hạ là người vào nhà trước, Hạ Bằng và Tô Khương có lẽ còn chuyện gì đó cần nói.

Chuyện của anh trai mình Hạ Hạ không muốn xen vào, dù là anh em nhưng cũng không cần xen vào đời tư cá nhân của nhau.

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Hạ Hạ cũng vừa nằm lên giường ngắm chiếc điện thoại Trần Tử Hàn tặng mình thì nghe thấy tiếng vang liền từ phòng mình đi ra bắt máy, tiếng của Hạ lão gia vang lên: "Tao nghe nói mày đi đến công ty của Trần Tử Hàn, có phải mày đắc tội gì đó với Trần thiếu không?"
Người này thân là cha không đi quan tâm tình trạng của con gái mình mà ngược lại hỏi con gái mình có phải đắc tội người khác không thì quả là "cực phẩm".


Có lẽ Hạ lão gia sợ Hạ Hạ liên lụy đến Hạ gia của mình nên mới gấp rút điện tới như thế, nếu mà Hạ Hạ thật sự đắc tội thì có lẽ người này sẽ trực tiếp xóa tên cô và Hạ Bằng trong danh sách người họ Hạ.

"Yên tâm, cũng không có làm hại đến ông." Giọng nói của Hạ Hạ hoàn toàn lạnh băng không có chút tình thương hay lòng kính trọng nào của người nhỏ đối với người lớn đồng thời còn xen lẫn một sự khinh thường.

Cho dù là thân sinh nhưng bị cha ruột đối xử lạnh nhạt nhiều năm như thế trái tim ai mà chẳng nguội lạnh.

"Đây là giọng điệu của mày khi nói chuyện với cha mình." Giọng nói đầy tức giận của Hạ lão gia từ ống nghe truyền đến.

"Nếu không muốn nhận cái danh cha này thì ông cũng không cần nói như thế.

Đối với tôi thì tôi chỉ có mẹ không có cha." Hạ Hạ lại không chút lưu tình nào dỗi ngược lại ngọn lửa tức giận của Hạ lão gia.

"Mày cho rằng mày đắc tội Trần gia thì mày sẽ yên ổn? Tao nói cho mày biết Hạ Hạ, mày tự lo cho bản thân mình đi.

Hạ gia sẽ không vì một đứa con có người mẹ có xuất thân xấu hổ như mày mà đứng ra chống lại Trần gia."
Quả thật lời của Hạ lão gia như một trò đùa bên tai Hạ Hạ, nếu như ông ta đã khinh thường xuất thân của mẹ Hạ sao cứ cưỡng bức bà rồi lại khiến bà sinh ra Hạ Bằng rồi lại Hạ Hạ.

Nếu Hạ Hạ và Hạ Bằng song sinh thì không ai nghị luận gì nhưng Hạ Hạ cùng Hạ Bằng lại cách tuổi nhau, rõ ràng Hạ lão gia miệng khinh thường nhưng lại cưỡng bức mẹ Hạ nhiều lần rồi lần nữa khiến bà mang thai lần này là Hạ Hạ.

Quả thật làm cho người ta khinh bỉ.

Hạ Hạ lại lặp lại lời lúc đầu nói với Hạ lão gia: "Yên tâm, sẽ không làm hại đến ông.


Hơn nữa tôi cần dựa vào Hạ gia mấy người sao?"
"Hạ Hạ mày cho rằng lông cánh của mày đủ cứng để bay rồi à!"
"Đúng đó! Lông cánh bọn này đã tự nuôi mình cho mọc đủ mọc cứng rồi không cần ông phải quan tâm." lời này không phải của Hạ Hạ nói mà là của Hạ Bằng.

Hạ Bằng mới vào nhà đã thấy Hạ Hạ dùng khuôn mặt lạnh băng nói chuyện điện thoại thì đã ít nhiều biết được rằng đầu dây bên kia chính là Hạ lão gia.

Anh vừa nhận điện thoại từ tay Hạ Hạ thì đã nghe Hạ lão gia mắng câu đó liền không khách khí mà nói trở về.

.

Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUмtг цуeЛ.V Л _
Hạ Bằng vừa nói chuyện điện thoại vừa ra hiệu Hạ Hạ hãy đi sang chỗ khác để anh xử lý lão già này.

Hạ Hạ ngoan ngoãn đi ngay, cô vừa xoay người đã nhìn thấy Tô Khương đứng ở trước cửa nhà vẻ mặt không biết suy nghĩ gì mà nhìn Hạ Bằng.

Thấy Hạ Hạ nhìn mình, Tô Khương liền nở nụ cười hòa ái dễ gần vẫy vẫy tay với Hạ Hạ bảo cô đến gần mình.


Hạ Hạ nhíu mày suy nghĩ cẩn thận một chút rồi mới đi lại phía Tô Khương.

Tô Khương ôm tay đứng dựa vào cánh cửa nhà liếc nhìn Hạ Bằng đang nói điện thoại, hỏi Hạ Hạ: "Thật ra anh chưa thấy Hạ Bằng nổi giận bao giờ."
Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm nhưng Tô Khương vốn chú ý Hạ Bằng làm sao không biết tính tình anh đối xử với đồng đội thế nào, đây là lần đầu tiên Tô Khương thấy Hạ Bằng nổi giận như thế.

Hạ Hạ dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn Tô Khương, cô đang tự hỏi con người trong ngoài không đồng nhất này đang suy nghĩ cái gì.

Tô Khương không để ý ánh mắt đó của Hạ Hạ còn làm ra vẻ đương nhiên mà hỏi: "Quan hệ của anh em và em cùng với Hạ gia không được tốt lắm nhỉ? Vậy người gọi chắc là lão già họ Hạ kia rồi."
"Anh vốn có thể tra được còn nắm rõ trong lòng bàn tay cần gì mà hỏi tôi?" Mặc dù là người quen của anh mình nhưng lòng cảnh giác của Hạ Hạ vẫn còn rất cao.

Tô Khương cũng không tức giận vì lời nói không chút khách khí này, ngược lại còn cười: "Quả nhiên là một cô nhóc không bình thường chút nào." hắn để lại câu nói này liền rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.