Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 90: Trinh thám thời dân quốc (6)



Lý Tử Dạ hôm nay vẫn như bình thường đến sở cảnh xác tìm hiểu tiếp về manh mối cái chết của nữ sinh nhảy lầu ở trường Mạc Tiểu Đinh.

Vừa đến nơi thì hắn đã thấy Hữu Phi hối hả chạy đi đâu đó, thấy Lý Tử Dạ Hữu Phi không nghĩ ngợi gì mà túm hắn lên xe.

Lý Dạ Ly ngồi trong xe nhíu mày nhìn Hữu Phi đang ngồi ở vị trí tài xế chạy xe như lao nhanh trên đường: "Cậu đi đem tôi đi đâu mà gấp như vậy?"

Trán Hữu Phi cũng đổ một tầng mồ hôi nhẹ, anh nghiêm trọng nói: "Có một cuộc khủng bố xảy ra tại trường học, các sĩ quan khác đều bận điều tra vụ khác nên chỉ còn tôi. Tôi mới tới vừa biết tin định chạy đi thấy cậu cũng tới nên tôi túm cậu theo."

Lý Tử Dạ nghe tới hai chữ "khủng bố" cũng biết rằng việc này không phải việc nhỏ, có điều: "Vì sao cậu lại mang theo cả tôi? Tôi chỉ phụ trách với xác chết không đánh với khủng bố."

Hữu Phi như hợp tình hợp lí nói: "Thêm một người là thêm một cánh tay, cậu đi không chừng lại giúp được. Hơn nữa đây là trường học của chị gái Mạc Tiểu Đinh đang dạy."

Lý Tử Dạ nghe câu đầu của Hữu Phi còn muốn nói thêm nhưng nghe câu sau thì lập tức im lặng thậm chí mắng Hữu Phi: "Tốc độ chạy xe của cậu làm gì mà chậm thế? Nhanh lên, khủng bố không phải việc nhỏ!"

Hữu Phi: Chậc chậc tôi thừa biết cậu để ý con người ta mà nhưng mà dù cậu có lo lắng thì cũng đừng có mắt như mù vậy chứ không thấy tôi láy xe như bay sao?

Nhưng mà những câu trên Hữu Phi không nói ra được vì tới nơi rồi.

Anh vừa mở cửa xe thì đã thấy bóng hình của Lý Tử Dạ chạy ở phía trước.

Hữu Phi: "..."

Tốt, người anh em pháp y chỉ làm việc với xác chết không chống khủng bố câu đó là do ai nói mà bây giờ cậu lại phóng như thế? Nhà cậu bán bánh tráng à?

Lý Tử Dạ muốn chen lên hàng trên thì một cảnh xác đặc chủng chống khủng bố mặc trên người một bộ áo chống đạn đã cản hắn lại: "Cậu không thể vào sâu thế được nơi này không phải chỗ bình thường cậu nên ở."

Hữu Phi thấy vậy vội kéo Lý Tử Dạ lại nói với đồng chí đó: "Xin lỗi tại vì người anh em tôi quá xúc động thôi!" Anh đưa thẻ cảnh xác của mình lên nói: "Chúng tôi nhận được cuộc gọi giúp đỡ nên đến đây."

Đồng chí chống khủng bố nhìn thẻ cảnh xác của Hữu Phi một chút rồi nói: "Đúng thật việc này khó giải quyết. Mặc dù chỉ có năm tên vũ khí cũng không quá tối tân nhưng mà bên trong còn nhiều học sinh và giáo viên bị bắt làm con tin bởi vì vậy chúng tôi chỉ có thể bao vây xung quanh trường chứ vẫn không vào được bên trong."

Đây là trường tiểu học và chỉ có lầu không sân thượng vì vậy cho nên những tên khủng bố vẫn còn bên trong không có đường tẩu thoát khi bị cảnh xác đặc chủng bao vây xung quanh như vậy.

Cũng đúng thật xui cho cảnh xác vì đây là trường tiểu học, học sinh còn rất nhỏ chưa biết tự lực cánh sinh bởi vậy cho nên rất khó để đột nhập vào. Nếu mà bất cẩn thì chắc chắn sẽ có trường hợp đáng tiếc xảy ra.

Điều kỳ lạ là lúc đầu mới đến cảnh xác đặc chủng còn nghe được tiếng khóc của trẻ con nhưng mà hơn mười lăm phút sau thì không còn nữa.

Vì cũng không vang tiếng súng, thời này cũng chưa có những súng có gắng ống giảm thanh cho nên chắc chắn người trong trường vẫn còn sống.

Lý Tử Dạ hỏi: "Trường này có bao nhiêu lớp?"

Đồng chí còn chưa biết Lý Tử Dạ có phải lần cảnh sát hay không như mà nếu Hữu Phi là cảnh sát dẫn đến đây chắc chắn sẽ giúp được vậy nên đồng chí trả lời: "Lầu trên thì có chín lớp từ lớp ba đến lớp năm. Tầng trệt là của lớp một và hai cùng phòng hiệu trưởng, phòng họp của giáo viên."

"Năm tên khủng bố đó vào lớp thứ hai từ bên trái qua tức là lớp 1-2, những học sinh hay giáo viên ở nơi khác đều sơ tán rồi."

Lý Tử Dạ hỏi tiếp: "Người được sơ tán có một cô gái nhìn cỡ khoảng hai mươi tuổi không?"

Đồng chí không hiểu vì sao Lý Tử Dạ lại hỏi như vậy, Hữu Phi nhìn mặt đồng chí cũng biết anh ta không biết hảo tâm giải thích: "Người cậu ta thích dạy trường này."

Đồng chí: "..."

Đừng nói với tôi là anh đến đây chỉ vì người mình thích chứ không phải đến giúp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.