Cũng không biết nam chính dỗ nữ chính như thế nào mà ngày hôm sau đã có tin tức công bố Lâm Hinh là vị hôn thê của Cao tổng, còn tin tức hẹn hò với diễn viên mới Minh Lệ là hoàn toàn sai sự thật.
Bởi vì hành động báo tin cho nam chính nên Thập Nhất đã vô tình cắt bớt một khoảng thời gian hiểu lầm giữa hai người.
Lúc Thập Nhất gặp lại Lâm Hinh và Cao Lãng hai người này đã anh anh em em ngọt xớt rồi.
"Cao tổng, ngài không phải gọi tôi đến đây để ăn cơm chó đâu nhỉ?"
"E hèm...!Tôi thật sự cần cô giúp.
Nghiên Nhi."
Cao Lãng trở nên nghiêm túc, vẫn là vấn đề của Cao Tử.
Mấy tháng nay tình trạng của em trai hắn không hề phát triển nữa mà dậm chân tại chỗ.
Em hắn đã ngốc như vậy mười mấy năm nay, bây giờ có một tia hy vọng ngay trước mắt hắn không thể cứ bỏ qua nó như vậy được.
"Tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện của cô."
Thập Nhất sau khi nghe nam chính nói rõ mọi chuyện mới biết mình lại có tác dụng lớn như vậy với tên ngốc Cao Tử.
Cô cũng không phải là thuốc, tại sao lại lại trị được bệnh ngốc rồi? Chẳng lẽ đồ ăn của cô ngon đến nỗi đánh tan bệnh tật?
Cao Lãng và Lâm Hinh đều đang chờ đợi câu trả lời của cô.
"Tất cả mọi điều kiện sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tôi muốn...!Cao Thị.
Anh có bỏ được không?"
Cao Lãng hoàn toàn bất động sau khi nghe thấy điều kiện của cô, mà Lâm Hinh cũng sửng sốt, điều kiện này quá lớn rồi.
Một lúc sau vẫn chưa có câu trả lời từ nam chính nên Thập Nhất đứng lên định ra về.
Nhưng mà...!
"Được.
Tôi đồng ý."
Thập Nhất quay lại nhìn Cao Lãng, anh ta chậm rãi nhắc lại:
"Nếu cô có thể giúp Cao Tử trở lại như một người bình thường, vị trí tổng giám đốc này sẽ giao cho cô.
Chúng ta sẽ làm một bản hợp đồng."
Đó là tập đoàn Cao Thị chứ không phải chỉ là một công ty nhỏ, thứ này là công sức mà một đời người cũng chưa chắc phấn đấu được.
Hắn cam lòng bỏ sao?
"Vì một tên ngốc có đáng không?"
"Đáng chứ, vì nó là em trai của tôi."
Khóe miệng Cao Lãng kéo lên một nụ cười, rất chân thật.
Với vị trí của nam chính bây giờ, dù em trai hắn có ngốc thì cũng không ai dám bắt nạt cậu ta.
Cao Tử có thể ăn sung mặc sướng.
một đời vô lo vô nghĩ như thế không tốt sao?
Thập Nhất cảm thấy nếu không phải nam chính này đang diễn thì hắn ta...!cũng ngốc không kém em trai mình.
Cô ngồi xuống lại vị trí của mình nói với Lâm Hinh:
"Cô không cản anh ta sao?"
Lâm Hinh nắm chặt bàn tay của người yêu:
"Tôi sẽ không cản điều anh ấy muốn làm."
Thập Nhất tiếp tục bị phát cơm chó, lại còn là do mình tự tìm.
"Cho tôi tờ chi phiếu trống."
Thập Nhất cầm cây bút trên bàn viết xuống một dãy số rồi đưa tờ chi phiếu lại cho nam chính:
"Đây là giá cho mỗi lần gặp mặt."
Cô gái nói rồi đứng dậy quay người rời đi, Cao Thị này cô lấy làm gì chứ, cô còn phải đi làm ảnh hậu nữa.
Thập Nhất đi ra đường lớn, cô không bắt taxi mà đến chỗ ngồi đợi xe buýt, cô lặng lẽ ngồi nhìn dòng xe tấp nập phía trước, lại nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
Thế giới lúc nào cũng nhiều người ngốc như vậy sao?
Từ hôm ấy Cao Tử sẽ thường xuyên xuất hiện ở nhà Thập Nhất vào những ngày nghỉ của cô.
Càng ngày cô càng thấy mình giống như bảo mẫu của Cao Tử, đến vệ sĩ nam chính cũng không thèm cử đến nữa, hoàn toàn tin tưởng cô.
Nghe bác sĩ nói thì tình hình của cậu ta rất tốt, nhưng không phải Cao Tử vẫn chỉ như đứa trẻ to xác sao? Cô không thấy mình có thể chữa bệnh cho cậu ta chút nào.
Hôm nay trong lúc cô và Cao Tử ở nhà thì Lục Sinh lại bất thình lình đến mà không báo trước, lúc nhìn thấy chàng trai bên cạnh Thập Nhất, hắn ta lập tức trợn tròn mắt:
"Nhi Muội, cậu lại dám ngoại tình sau lưng tôi?"
Thập Nhất: Hay rồi, hai phiền phức tụ tập một chỗ luôn rồi.
Lục Sinh khoanh tay nhìn Cao Tử đang ngồi ở đối diện, nhìn thấy đẹp trai hơn hắn là không ưa rồi.
"Nghiên Nhi, lần này mà cậu không giải thích rõ ràng là tôi nghỉ chơi với cậu."
"Vậy nghỉ chơi đi." Giải thích quá dài dòng.
Lục Sinh nghe vậy lập tức giãy đành đạch:
"Câu lại dám vì tên mặt trắng này mà bỏ rơi tôi???"
Là hắn tự nói cơ mà, còn có giọng điệu như bị phụ bạc đó là cái quỷ gì?
"Cậu ta người thân của ông chủ, có hơi chậm phát triển một chút nhưng bởi vì đặc biệt thích tôi nên thỉnh thoảng sẽ gặp mặt."
Thập Nhất giải thích một cách ngắn gọn nhất có thể.
"Chậm phát triển?"
"Ừm."
Lục Sinh không tin lắm, hất cằm hỏi Cao Tử:
"Này, cậu tên gì?"
Cao Tử nhìn chằm chằm Lục Sinh nhưng lại không hề có ý trả lời.
Thái độ của Lục Sinh làm Thập Nhất liên tưởng đến cảnh vợ lớn đang bắt nạt vợ nhỏ.
Ầy...!Sao cô lại có suy nghĩ kinh khủng này chứ?
Cao Tử đối diện với thái độ hung hăng của người đối diện liền nắm lấy góc áo của Thập Nhất, nhìn gương mặt vô cùng tội nghiệp.
"Cậu ta không nói chuyện với người lạ đâu."
Thập Nhất nói rồi mở hoạt hình trên tivi lên cho Cao Tử xem, bây giờ thì Lục Sinh tin cậu ta bị ngốc thật rồi.
Nhưng mà dù sao bề ngoài cậu ta trưởng thành như vậy, trai đơn gái chiếc trong phòng không phải quá nguy hiểm sao?
Cho nên Lục Sinh nhất quyết không chịu về, còn Thập Nhất cũng mặc kệ hắn đi vào phòng bếp nấu đồ ăn.
Bên ngoài phòng khách chỉ còn lại Lục Sinh và Cao Tử, thấy cậu ta chuyên tâm xem phim như vậy thì Lục Sinh cũng cầm điện thoại lướt, nhưng mà một lúc sau gói bim bim đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Cao Tử mấp máy môi một chữ:
"Bóc."
"Sao tôi phải bóc? Không bóc."
Lục Sinh từ chối giúp đỡ, Cao Tử bĩu môi rồi chạy đi đến chỗ có Thập Nhất đưa bịch bim bim cho cô, còn mách là:
"Người đó không bóc cho Cao Tử.
Xấu."
"Đến giờ ăn cơm rồi, không được ăn bim bim nữa."
Vậy là cậu ta lại ngoan ngoãn đi cất gói bim bim, ngồi xuống sofa xem hoạt hình.
Lục Sinh cảm thấy tên này chỉ muốn mách tội hắn không bóc bim bim cho cậu ta mà thôi.
Rõ ràng lúc nãy cậu ta dùng thái độ ra lệnh với hắn như vậy thì có quỷ mới chịu bóc cho.
Cậu ta có ngốc thật không vậy?
Sau khi dùng bữa tối xong Lục Sinh phải đi rửa bát còn tên ngốc đó lại được nằm phơi bụng ăn trái cây.
"Nhi muội, cậu định để hắn ở đây đến tối luôn đấy à?"
"Chút nữa sẽ có người đến đón, mà cậu ta cũng không làm phiền gì tôi."
Nếu cô đưa sách thì Cao Tử sẽ đọc, đưa vở sẽ tập viết còn không thì ngồi xem phim, hoàn toàn không có hành vi bám dính lấy cô.
Lục Sinh còn có show diễn nên không thể ở đây thêm nữa, điện thoại của hắn đã réo nãy giờ rồi nên hắn chỉ có thể dặn dò thật kỹ cô bạn của mình rồi rời đi.
Thập Nhất ngồi đọc kịch bản mà mình mới nhận được, còn Cao Tử ngồi bên cạnh tập viết những nét chữ nắn nót.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một buổi chiều, khi cô đã đọc hết cuốn kịch bản, nhìn sang bên cạnh lại thấy tên ngốc Cao Tử đang ngủ gục trên bàn rồi.
Cô đi vào phòng lấy một chiếc chăn rồi đắp lên người cậu ta, không thể để nam chính ăn vạ cô làm em trai hắn bị bệnh được.
Nhưng hôm nay đến tận tối cũng không thấy có người đến đón Cao Tử.
Thập Nhất gọi điện cho nam chính mới biết được ông nội hắn mất rồi, trong lúc lu bu hắn đã quên cử người đi đón em trai.
Trong thời gian chờ vệ sĩ đến, Thập Nhất đi nấu bữa tối, Cao Tử ngồi trên bàn ăn ở phòng bếp dùng đôi mắt to tròn nhìn cô gái nấu ăn.
"Nghiên Nhi sau này có dạy cho Cao Tử nấu ăn không?"
"Không."
Thập Nhất đang cắt rau lên tiếng trả lời, cậu ta ngốc như vậy ai hơi đâu mà đi dạy chứ.
"Nhưng mà Cao Tử muốn nấu cho Nghiên Nhi ăn mà?"
Hương thơm từ nồi canh trên bếp gas làm bụng Cao Tử sôi sùng sục, cậu lấy tay chỉ vào bụng mình:
"Nó kêu."
Cậu ta là đang muốn giục cô nấu ăn nhanh lên có phải hay không?
Cao Tử nhìn một bàn đồ ăn nhưng lại không có thịt mà chỉ có cá thì gương mặt liền xụ xuống.
"Cậu mãi không thông minh lên được chính là vì không chịu ăn cá đấy."
"Cao Tử không ăn được mà."
Thập Nhất nói rồi gắp một miếng cá đặt vào bát hắn, cô đặc biệt chọn loại cá ít xương.
Tên ngốc này không thích ăn cá đơn giản là vì lười gỡ xương nhỏ.
Nhị thiếu gia Cao Tử trước giờ ở nhà luôn được phục vụ tận răng nhưng bây giờ đang phải tự mình gỡ xương còn tôm thì hắn quyết định ăn luôn vỏ.
Nhưng mà hắn còn ăn chưa được mấy phút liền ú ớ đưa tay chỉ vào miệng việc mình bị mắc xương rồi.
Cái cảnh này quen thuộc đến nỗi Thập Nhất cảm thấy hắn đang giở trò.
Ba lần cho hắn ăn cá thì bốn lần bị mắc xương rồi.
Xương cá có thù với hắn sao?
Thập Nhất cũng không có cách nào khác là lấy một miếng cơm thật lớn để hắn nuốt.
Sau khi cái xương trôi đi rồi Cao Tử mới bày ra gương mặt ủy khuất cho cô xem.
Sức miễn dịch đối với gương mặt đáng thương này của Thập Nhất đã lên level max rồi, cho nên hắn vẫn phải ăn cá, chỉ có điều Thập Nhất đã cố chọn miếng hầu như không có xương cho hắn.
Bởi vì cảm thấy mình hôm nay đặc biệt tiếp đãi hắn quá chu đáo rồi cho nên Thập Nhất quyết định để Cao Tử rửa bát.
Dù sao cậu ta cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi được.
Vì vậy một video hình ảnh người rửa bát được Thập Nhất đưa đến trước mặt cho Cao Tử xem.
"Nhìn kỹ chưa? Bây giờ thực hiện lại đi."
Cao Tử ngoan ngoãn đi đến bồn rửa cầm miếng rửa chén, lại bắt chước động tác lấy nước rửa chén.
"Ngừng, chừng đấy là đủ rồi."
Cậu ta cầm một cái bát lên, bắt chước động tác của người trong hình nhưng mà còn chưa được mấy giây cái bát đã rơi xuống, chỉ có điều không có tiếng vỡ nào vang lên, Thập Nhất ở bên cạnh đã nhanh tay chụp lấy nó.
Hai người ăn uống vốn dĩ chén đũa cũng không nhiều nhưng mà cô đã phải chụp lại mười mấy lần rồi.
Tay của hắn làm bằng lụa à, sao cứ động chút lại tuột tay như vậy chứ?
Cuối cùng thì buổi học rửa chén đầu tiên cũng hết thúc trong mấy chục phút.
Mặc dù hắn rửa quá lâu, và cô còn phải đứng bên cạnh canh như canh tù nữa.
Nhưng Thập Nhất vẫn dùng gương mặt nghiêm túc của mình khen hắn một câu:
"Tốt lắm, về nhà nhớ luyện tập thêm.
Sau này việc rửa chén sẽ giao cho cậu."
Thập Nhất không biết vì một câu này của cô mà Cao gia từ hôm đấy đã vỡ không biết bao nhiêu bộ chén bát..