Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 170-171



170: Tiểu Sư Muội Gia Nhập Ma Tộc Rồi Xong


Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Vân Cẩm Ngọc vốn tưởng rằng bây giờ mình đã rất mạnh, chỉ là một tâm ma nhỏ nhoi, sao có thể là đối thủ của nàng.
Nhưng tâm ma này......
Không thích hợp!
Nó quá mạnh.
Tu vi của mình cũng đã sắp lên Hoá Thần, ở trước mặt nó, lại là hoàn toàn không đủ nhìn.
Trực giác mách bảo Vân Cẩm Ngọc phải rời khỏi nơi này, nàng ta yếu ớt tung một chiêu, lập tức chạy về phía bên kia.
Rầm ——
Vân Cẩm Ngọc đụng phải lá chắn vô hình, cả người bật ngã trở lại hẻm nhỏ.
Tâm ma đuổi theo, nắm lấy tóc nàng, ấn nàng ở trên mặt đất.
Mặt Vân Cẩm Ngọc dán vào mặt đất, nàng thấy trong bóng tối hiện ra một thân ảnh màu đỏ, bên cạnh đó còn có một bóng dáng nhỏ nhắn.
Khương Hào!
Khóe mắt của Vân Cẩm Ngọc như muốn nứt ra, giãy giụa, "Ngươi là tâm ma của ta! Vì sao ngươi lại giúp đỡ nàng ta!"
Tâm ma và bản thể vốn dĩ đã không đồng lòng, cái tâm ma muốn chính là thay thế bản thể.
Cho nên tâm ma cảm thấy cái bản thể này của nó hơi ngốc......!Sao lại hỏi được vấn đề như vậy.
Đương nhiên là ai có thể làm nó mạnh lên, nó sẽ giúp người đó.
Hoa Vụ nhìn Vân Cẩm Ngọc bị tâm ma ấn, tiếc thay nàng: "Ngươi nên trốn đi, vì sao còn muốn gây sóng gió chứ."
Vân Cẩm Ngọc: "......"

"Còn phải phiền ta hai lần, ngươi cũng thật nghịch ngợm, lần sau không cho phép làm vậy nữa." Hoa Vụ giống một người trưởng bối từ ái, nhưng giây tiếp theo cô đã lấy cây búa ra, lạnh lùng phân phó tâm ma, "Giữ nàng."
......
......
Mai khai nhị độ* Vân Cẩm Ngọc bị Hoa Vụ kéo lê tới trước mặt hai tên ma tu kia, đặt ở giữa bọn họ, "Cho các ngươi."
*Mai khai nhị độ (梅开二度): một thành ngữ, ý là cùng một chuyện mà thành công hai lần, hay ở hiện đại, mai khai nhị độ ý nói có cảnh bị lặp trong video.

Ma tu: "......"
Hai tên ma tu bị Vân Cẩm Ngọc hút đi hơn phân nửa sức mạnh, nhưng còn không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này cũng còn chút sức lực.
Bọn họ mờ mịt mà nhìn Hoa Vụ và Minh Trúc, cùng với tâm ma cả người mập ra không ít kia dần dần biến mất trong màn đêm.
......
......
Sau lần Vân Cẩm Ngọc bị ấn xuống này, ngày hôm sau Hoa Vụ đã nhận được nhắc nhở của tuyển thủ sờ cá Diệt Mông, tất cả công việc đều đã hoàn thành.
Hoa Vụ lập tức nộp đơn xin rời đi.
Sau khi hoàn thành công việc, Hoa Vụ cảm thấy không khí trong Kim Diệu Cung cũng trong lành hơn không ít, nhìn ai cũng thuận mắt.
"Chủ tử......" Sơn Linh bay ở bên cạnh Minh Trúc, chỉ vào Hoa Vụ cười có hơi quỷ dị, "Đầu óc nàng ta có phải lại hỏng rồi không?"
Minh Trúc liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi rảnh lắm hả?"
Sơn Linh: "......"
Quả nhiên chủ tử không còn yêu hắn!
Sơn Linh u oán mà bay đi ra ngoài.
Minh Trúc đẩy quyển sách đang chờ hắn xem trong tầm tay, nhìn về phía người đang ở ghế dựa bên dưới, "Gần đây nàng rất vui vẻ?"
"Cũng được." Công việc kết thúc ai mà không vui chứ?

Minh Trúc cảm thấy gần đây nàng không phải vui vẻ bình thường, nhưng hắn cũng không biết nàng vui vẻ vì cái gì, vui vẻ vì ai......
Ánh mắt Minh Trúc hơi tối lại, "Lên đây."
Tâm tình Hoa Vụ rất tốt, không so đo với Minh Trúc, đứng dậy đi lên, ngồi luôn vào bên cạnh hắn, "Làm sao?"
Minh Trúc nắm cổ tay cô, ma khí từ cổ tay xâm nhập vào.
Hoa Vụ đã quen với ma khí của Minh Trúc, không có cảm giác gì, tùy ý ma khí của hắn du tẩu ở trong thân thể.
Ma khí dạo một vòng trong thân thể Hoa Vụ, Minh Trúc đột nhiên vung tay lên, cửa chính điện chậm rãi khép lại, âm thanh của hắn vang lên, "Không phải nàng thích cái ghế dựa này sao?"
"Ờm......!ừ?"
Hoa Vụ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phóng đại kia, chớp chớp mắt, cảm giác mềm mại trên cánh môi, làm cô còn hơi mờ mịt.
Ban ngày ban mặt......
Hoa Vụ ngẫm lại rất nhiều lúc, hắn đều là đột nhiên muốn dính người là dính ngay, căn bản mặc kệ lúc nào, trường hợp nào.
Tùy hứng đến cực điểm.
Hoa Vụ còn đang hoảng hốt, giọng của Minh Trúc lại vang lên, "Lúc trước nàng nói, ta đi lên Vạn Cốt Sơn, nàng sẽ song tu cùng ta, hiện tại, có phải nàng nên thực hiện lời hứa này hay không."
Hoa Vụ sửng sốt, ở chỗ này?
Minh Trúc mơ hồ đáp: "Ừm."
Mùi hương kỳ dị của Huyết Hồn Hoa mà Hoa Vụ ngửi được càng ngày càng nồng đậm, tim đập liên hồi......!có cần hoang dại vậy không?
Hiển nhiên Minh Trúc đã dự mưu rất lâu cho chuyện này, tên đã được lên cung thì không có đường quay đầu.
Hồng y từ ghế xương trắng buông xuống, trải đầy trên đất, tóc đen quấn quýt trên ghế dài không phân biệt được là của ai, sinh ra vô tận kiều diễm ái muội.
Dục vọng chiếm hữu của Minh Trúc đối với cô, còn mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của Hoa Vụ.
Thiếu niên như lửa, thiêu cô đến thần hồn run rẩy.
......

......
Hôm sau.
Hoa Vụ tỉnh lại từ trong phòng của mình, Minh Trúc đã dựa ở bên cạnh, mặt mày rũ xuống, trong tay cầm dao khắc và một khối huyết ngọc.
Hoa Vụ nhìn nhìn hắn, duỗi tay tới ôm hắn.
Thiếu niên nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để cô ôm lấy mình, âm thanh nhẹ nhàng mà mềm mại, "Tỉnh, cảm giác thân thể như thế nào?"
"Vẫn tốt." Hoa Vụ chôn ở trong lòng ngực hắn, trong đầu tất cả đều là bộ dáng điên cuồng lại mị hoặc của thiếu niên hôm qua.
Bây giờ cô nhớ tới, cả người đều nhũn ra......!Quả thực giống yêu tinh!
Hoa Vụ dừng một lát, phát hiện sức mạnh trong thân thể mình tựa hồ càng tinh thuần, giống như là trong một đêm tăng lên một cấp.
Nhưng cô rất chắc chắn, mình không thăng cấp.
Đây là chỗ lợi hại của việc nữ chính song tu với phản diện sao?!
Gấp đôi BUFF!
Nếu mà có cái nhãi con......
Hoa Vụ không dám nghĩ, có lẽ ông trời sẽ phải khóc.
"Nàng đang suy nghĩ cái gì?"
Minh Trúc một hồi lâu không nghe thấy Hoa Vụ nói chuyện, rũ mắt đã thấy nàng đang cười, cười còn rất......!kỳ quái.
Hoa Vụ sờ bụng hắn, "Ngươi nói chúng ta có thể có hài tử không."
"......" Lúc nàng hỏi cái này, sờ bụng ta là có ý gì? Minh Trúc để tay cô dịch sang, "Sẽ không."
"Vì sao?"
"Ma Di tộc sẽ không có hậu nhân nữa." Minh Trúc nói một câu không rõ hàm ý, "Nếu nàng muốn hài tử, ta sẽ đi bắt cho nàng một đứa."
"......"
Vậy thì không cần.
Tất nhiên Hoa Vụ cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không phải thật muốn cho ông trời một tiểu thiên tài song BUFF.
Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Ngươi khắc cái gì đấy?"
Minh Trúc đã khắc xong một nét cuối cùng, hắn buông dao khắc xuống, đưa khối huyết ngọc kia cho cô: "Cho nàng."

"Làm gì đó?"
"Để nàng vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi ta."
"!!!"
Nữ hài nhi trong lồng ngực hơi trợn to mắt, Minh Trúc cười khẽ: "Chọc nàng thôi, cũng chỉ là một khối huyết ngọc, đưa cho nàng chơi."
Hoa Vụ không phát hiện huyết ngọc này có cái gì đặc biệt, thậm chí cũng không cảm giác được ở trên huyết ngọc có sức mạnh của trận pháp gì.
Cô dựa vào trong ngực thiếu niên, ngắm nghía khối huyết ngọc kia.
Minh Trúc dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng, hắn cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, trong phản ứng hời hợt của thiếu nữ, làm cho giờ khắc này trở nên lưu luyến triền miên.
Nàng là kinh hỉ mà ta bước qua đêm dài cực khổ, gặp được trên con đường chết chóc.
......
......
Sau khi Hoa Vụ rời đi, Diệt Mông mới nói cho nàng, khối huyết ngọc kia có máu của Minh Trúc, bản thân hắn chính là máu và ma khí biến thành, lại phân ra một nửa sức mạnh phong ấn ở bên trong, là hy vọng có một ngày, khi cô gặp nguy hiểm, sẽ bảo vệ cô.
"Aizz, đều do ta quá đẹp."
【Cô không cảm động sao?】 Diệt Mông tò mò.
Không cần nảy sinh tình cảm với đối tác làm việc, đây là khoá học bắt buộc của công ty, phải kiểm tra.
Mỗi lần kiểm tra đều max điểm — Hoa Vụ không để ý tới Diệt Mông, trực tiếp trở về nghỉ ngơi dưỡng sức cho công việc tiếp theo.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vị diện thứ năm kết thúc.
Vị diện sau《Không phải người cũng phải làm thêm》
Tiểu khả ái có vé tháng đừng quên bỏ nha ~
====
Lại qua một vị diện, lại tung hoa ~~~~.

171: Không Phải Người Cũng Phải Làm Việc (1)

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Bệnh viện.

Trong đại sảnh người tới người đi, cô gái mặc váy màu be nhạt được một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đỡ ra.

Bộ dáng thật cẩn thận kia, phảng phất như cô gái là một búp bê sứ, bị người ta đụng vào sẽ vỡ vụn.

"Mẹ, con thật sự không sao......" Cô gái có chút bất đắc dĩ, "Mẹ không cần khẩn trương như vậy, con có thể tự mình đi."

Người phụ nữ lo lắng: "Bảo bối à, nếu không chúng ta quan sát thêm rồi mới xuất viện?"

"Mẹ......" Cô gái nhỏ hờn dỗi: "Con thật sự không sao, không cần phải nhập viện nữa, chúng ta về nhà đi."

"......" Người phụ nữ không lay chuyển được cô gái, cuối cùng chỉ có thể thở dài, "Gần đây con...... đã thay đổi rất nhiều."

Cô gái chớp chớp mắt, ôm cánh tay người phụ nữ, "Mẹ à, trải qua chuyện lớn như vậy, con mới biết trước kia rất không hiểu chuyện, sau này con sẽ hiếu thuận với hai người."

Hốc mắt người phụ nữ hơi đỏ lên, "Được...... chúng ta sẽ về nhà."

Hai người tay trong tay đi ra ngoài, ngay khi bọn họ đến cổng bệnh viện, bên cạnh có một nữ sinh mặc đồ đen.

Cô hơi cúi đầu, một ít tóc che đi cái trán và đôi mắt.

Khi hai người đi ngang qua cô, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt kia, giống y hệt cô gái mặc váy màu be nhạt.

Nhưng hai người kia dường như không nhìn thấy cô, nói nói cười cười đi qua bên cạnh cô.

Nữ sinh mặc đồ đen đột nhiên vươn tay, muốn bắt lấy cô gái giống hệt mình kia, nhưng tay cô xuyên qua thân thể đối phương, chỉ vớt được một nắm không khí.

"Đen đủi!"

Nữ sinh mặc đồ đen chửi nhỏ một tiếng.

......

......

"Bảo bối, làm sao vậy?" Tôn Hân Nhã thấy con gái mình đột nhiên quay đầu lại nhìn đại sảnh bệnh viện, kỳ quái hỏi: "Là làm rơi đồ gì à?"

"Không......" Cô gái lắc đầu, cô hơi che ngực lại, vừa rồi không biết vì sao đột nhiên tim lại đập nhanh, giống như linh hồn bị va chạm.

"Vậy chúng ta......"

Tôn Hân Nhã còn chưa dứt lời, đã thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt bọn họ.

Người trong xe đi xuống, chạy tới bên cạnh mở cửa, "Tôn phu nhân, Bạch tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đến đón Bạch tiểu thư."

Biểu tình của Tôn Hân Nhã thoáng cái liền thay đổi.

Mà cô gái có chút mờ mịt, tựa hồ đối với tình huống lúc này không hiểu lắm.

"Bạch tiểu thư, mời." Đối phương khom lưng làm động tác mời.

Tôn Hân Nhã miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt: "Bảo bối vừa mới xuất viện, không bằng về nhà trước, đợi tốt hơn chút rồi......"

"Tôn phu nhân, ngài đừng làm khó tôi, chuyện tiên sinh dặn dò, tôi phải làm tốt." Đối phương không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng giọng điệu lại cường ngạnh.

Hiển nhiên Tôn Hân Nhã không thể vặn lại vị tiên sinh kia, cuối cùng nàng chỉ có thể yêu cầu đi cùng.

Nữ sinh mặc đồ đen đứng trước cửa bệnh viện, nhìn theo mẹ con Tôn Hân Nhã lên xe, tiến vào dòng xe cộ biến mất không thấy tăm hơi.



Người này không phải người khác, chính là Hoa Vụ.

Bây giờ cô...... không phải người.

Vị diện này vốn là cưới trước yêu sau, trước ngược sau ngọt, yếu tố kịch bản còn mang theo một chút thần quái.

Bố và bà nội của nữ chính, trọng nam khinh nữ, tuy rằng không có đối đãi hà khắc, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ quan tâm đến em trai trong nhà.

Mẹ cho dù đau lòng cho cô ấy, nhưng cũng không dám đối nghịch với chồng, mẹ chồng.

Mà lúc công ty của gia đình xảy ra vấn đề, bố của nữ chính, lấy ra ước định của các bậc cha chú, tìm đến gia tộc của nam chính, yêu cầu liên hôn, cứu vớt công ty.

Sau một loạt giằng co, nam chính thật đúng là cưới nữ chính.

Đương nhiên, nam chính khẳng định không thích nữ chính, thậm chí còn hơi chán ghét, bởi vì hắn có một người mình thích, bởi vì cô mà không thể không từ bỏ.

Cuộc sống sau khi kết hôn chính là nam chính không có việc gì liền ngược đãi nữ chính một chút.

Sau đó nữ chính liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Linh hồn và thân thể của cô tách ra, cô muốn trở lại thân thể mình, lại làm thế nào cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể đi theo bên cạnh nam chính.

Bởi vì cô phát hiện, chỉ cần ở cùng một chỗ với nam chính, cô có thể sờ được một vài thứ.

Kế tiếp chính là nam chính cũng không biết chuyện, đến khi phát hiện, cuối cùng ở chung hoàn toàn yêu nữ chính.

Nữ chính cuối cùng trở lại thân thể của mình, cùng nam chính hạnh phúc vui vẻ mà đại kết cục.

Nhưng......

Hiện tại nữ chính vừa xảy ra chuyện, thân thể của cô đã bị người xuyên không Chu Nhân Nhân chiếm đoạt.

Chu Nhân Nhân tuy rằng không có kịch bản trong tay, nhưng cô phát hiện mình có một trượng phu đẹp trai đến mức làm cho người ta mềm nhũn cả chân, trải qua cuộc sống của phu nhân nhà giàu cẩm y ngọc thực, lập tức đã bắt đầu xuống tay công lược nam chính.

Nữ chính nhìn thân thể của mình bị người khác xâm chiếm, đương nhiên là cô muốn lấy lại.

Chu Nhân Nhân cũng phát hiện ra sự tồn tại của nữ chính, mà lúc này cô ta đã dỗ dành nam chính đến đây, cô ta cũng không muốn nữ chính trở về.

Cho nên Chu Nhân Nhân tìm một cao nhân, trực tiếp 'siêu độ' nữ chính.

【Một, giải quyết người xuyên không Chu Nhân Nhân】

【Hai, hoàn thành chấp niệm của nữ chính thoát thai hoán cốt, sự nghiệp thành công】

Hoa Vụ rất khó chịu.

Tại sao bây giờ bên A đều đáng ghét như vậy.

Không thể có một chấp niệm đơn giản sao?

......

......

Hiện tại Hoa Vụ ngay cả Chu Nhân Nhân cũng không chạm tới được, muốn làm gì với cô ta cũng rất khó khăn, cho nên cô tới đây mấy ngày nay đều lưu lạc.

Hoa Vụ không đi theo đến nhà nam chính, dù sao đi cũng vô dụng.

Về phần giống như nữ chính, ở bên cạnh nam chính......

Hoa Vụ cảm thấy mình không được, đây chính là một nam chính ngược văn.

Đại nữ chủ nên tự lực cánh sinh!

Hoa Vụ tự lực cánh sinh đi bộ đến khi trời tối, chuẩn bị đi tìm một khách sạn, dù sao hiện tại không ai nhìn thấy cô, cô muốn ở đâu thì ở đó.



Lúc này sắc trời đã tối, trên đường không có người sống.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số linh thể hình thù kỳ quái, ở những nơi khác nhau, lấy tư thế quỷ dị mà đợi.

"Vèo ——"

Một linh thể đột nhiên vọt tới bên cạnh cô.

Linh thể và linh thể có thể đụng nhau, Hoa Vụ thiếu chút nữa đã bị hắn đụng ngã.

Không phải người, đua xe cũng không cần xe!

Linh thể đi qua, lại vọt trở về, "Cô còn không chạy!?"

Hoa Vụ không hiểu được: "Chạy cái gì?"

Linh thể bày ra vẻ mặt hiểu rõ: "Vừa mới làm quỷ đúng không?"

Hoa Vụ: "......"

"Cô nhìn bốn phía một chút." Linh thể ra hiệu xung quanh.

Hoa Vụ phát hiện những linh thể mà trước đó nhìn thấy được, đều không thấy đâu.

Còn có rất nhiều đang bay về phía xa xa, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo chúng nó.

Linh thể có ý tốt giải thích: "Gần đây có người của Huyền môn, không chạy chờ bị bắt sao? Cô chắc là không có chỗ trốn đúng không? Cô đi theo tôi."

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ cảm thấy đối phương cực kỳ giống kẻ buôn linh thể.

Nhưng mà cô vẫn đi theo.

Ai bán ai còn chưa biết đâu.

......

......

Rời khỏi con phố kia được một đoạn, kiến trúc bốn phía dần dần trở nên thưa thớt, ngay cả đèn cũng không có mấy cái.

Linh thể chậm rãi dừng lại, "Được rồi, tạm thời đã an toàn rồi."

"Vì sao người của huyền môn lại bắt chúng ta? Bọn họ lại không phạm tội, theo lý thuyết mọi người bình an vô sự là tốt rồi, người của huyền môn ăn no rửng mỡ?"

"Cuối tháng nha."

Hoa Vụ theo bản năng nhảy ra một câu: "Sao, cuối tháng có đánh giá hiệu suất *KPI?"

*KPI: viết tắt của Key performance indicator, là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty.

"Đúng rồi đấy."

"???"

Nếu thế giới này đã có linh thể, vậy đương nhiên huyền môn phát triển cũng không tính là kém.

Ngày thường những người đó cũng chỉ là nhận đơn giải quyết ác linh không an phận.

Nhưng bọn họ cũng có kiểm tra đánh giá thành tích, mỗi tháng đều phải 'siêu độ' một số lượng linh thể nhất định.

====

Chú ý!!!

Lời của tôi thường để sau dấu '====' và lời của má (Mặc Linh) là tôi hay để sau dấu '____' á (thường thì có thêm câu 'Ngắm hoa trong sương'). Đừng nhầm ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.