Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Người đàn ông chính là tài xế xe online, còn người phụ nữ kia là khách hàng, tài xế thấy sắc nổi lòng tham, thời điểm đi ngang qua bên khu vực phá dỡ và di dời này, rẽ vào, muốn xâm hại cô kia.
Ai biết hai người đồng thời nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái, người phụ nữ bị dọa cho ngất xỉu.
Tài xế nói rằng mình bị thứ gì đó tấn công, nhưng không thấy rõ là thứ gì.
Thịnh Ý ghi chép lại xong, ngồi lên xe.
"Không bị phát hiện cái gì chứ?"
Thịnh Ý lắc đầu, "Không có."
Quanh đây không có ai ở, càng không có camera, tài xế cũng không thấy rõ thứ gì đã tấn công mình, vậy thì sẽ không ai biết được lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Bây giờ nó đã bắt đầu tấn công người khác, lần này không có ai chết, qua một đoạn thời gian nữa thì sẽ làm ra cái gì?"
Hoa Vụ lại không cảm thấy là nó là thấy việc tốt hăng hái làm.
Rõ ràng nó chính là cố ý tấn công người ta, chỉ bởi vì là lần đầu tiên, nên không thể giết chết tên tài xế kia.
Thịnh Ý và Hoa Vụ liếc nhau, sau đó hai người đồng thời nhìn về phía búp bê ở ghế sau.
Búp bê lạch cạch một chút, ngã xuống ghế dựa, không nhìn bọn họ.
Khuôn mặt của Hoa Vụ nghiêm túc: "Cần phải dạy dỗ cẩn thận."
Thịnh Ý gật đầu: "Ừ."
Búp bê: "......"
......
......
Thịnh Ý đưa giáo dục mầm non của búp bê vào chương trình nghị sự.
Sau khi xảy ra sự việc ngày đó, dường như nó nhận ra rằng hai vị phụ huynh không vui, không làm loại chuyện giống như vậy nữa.
Gần đây Thịnh Ý có không ít tiết dạy trên trường, đôi khi cũng không rảnh chăm nó.
Búp bê luôn nhân lúc hắn không ở nhà, lén đi ra ngoài, cũng may nó chỉ là chạy tới chỗ này của Hoa Vụ.
Thịnh Ý không có cách nào, chỉ có thể nói những lời hay ý đẹp với Hoa Vụ, thời điểm hắn đi làm, sẽ để cho búp bê tạm thời ở lại chỗ này của cô.
Suy cho cùng nếu như mặc kệ nó đi ra ngoài, nói không chừng đi một buổi chiều đã học hư rồi.
Thịnh Ý còn kiên nhẫn dạy dỗ.
Hoa Vụ thì lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ném nó vào trong đám linh thể, không nghe lời thì đánh nó.
Một con nghé con như nó, làm sao có thể đánh lại được lũ cáo già đó.
Sau khi bị dạy dỗ vài lần thì đã biết thân biết phận.
Hoa Vụ đối xử với nó không tốt chút nào, nó lại vẫn cứ thích đến chỗ này của Hoa Vụ.
Có lẽ là bởi vì thân thể nó chính là do âm khí của Hoa Vụ nuôi dưỡng ra, nó xem Hoa Vụ như là mẹ, đối với nó là một loại tình cảm kỳ quái.
Hoa Vụ nhìn búp bê ngày qua ngày dần trở nên có linh tính hơn.
"Tại sao anh trai mi còn chưa tới đón mi?"
Búp bê nghiêng đầu, động tác của nó vẫn còn hơi cứng ngắc, có vẻ rất chậm, tuy nhiên toàn bộ động tác đã được liền mạch.
Hoa Vụ nhìn thời gian, xách bình giữ nhiệt của mình theo: "Đi thôi, đưa mi đi tìm anh trai mi."
Búp bê từ trên ghế trượt xuống dưới, chủ động nắm lấy tay Hoa Vụ.
......
......
Hôm nay Thịnh Ý có cuộc họp, họp tới bây giờ vẫn còn chưa kết thúc.
Chờ hắn đi từ trong phòng hội nghị ra, vừa định gửi tin nhắn cho Hoa Vụ, ngẩng đầu đã thấy cô và búp bê đứng ở ngoài bồn hoa cách đó không xa.
Mọi người đi ra từ trong phòng hội nghị, không ai phát hiện ra bọn họ.
"Giáo sư Thịnh, vừa rồi nói......"
Thịnh Ý bị đồng nghiệp gọi lại nói chuyện.
Hắn vừa nghe người ta nói, vừa liếc về phía bồn hoa kia.
"Tôi còn có chút việc, ngày mai chúng ta lại thảo luận được không?"
"......!được thôi, thời gian cũng không còn sớm."
Đồng nghiệp rời đi, hắn đi về phía bồn hoa kia.
"Sao hai người lại ở đây?"
"Mẹ con chúng tôi tới đón anh tan làm nha." Hoa Vụ mỉm cười: "Vui không?"
"......" Luôn cảm thấy cô đang chiếm tiện nghi của mình.
Nhưng mà có thể thấy Hoa Vụ sau khi tan làm......
Thịnh Ý: "Vui".
Hoa Vụ hừ cười một tiếng, một giây sau lật mặt, thô lỗ đẩy búp bê cho hắn: "Lần sau mà trễ như vậy, tôi sẽ không trông hộ con cho anh nữa."
Cô đường đường là một nữ chính, làm sao có thể lãng phí thời gian cho việc trông trẻ!
Thịnh Ý: "......"
Thịnh Ý dự định đưa Hoa Vụ trở về trước, kết quả mới vừa ra tới cổng trường thì trời đã đổ mưa.
Tuy là lái xe, nhưng khu vực phá dỡ và di dời có hơi xa, Thịnh Ý đề nghị: "Đi tới nhà tôi trước?"
"Sao cũng được."
Thịnh Ý quay đầu lái xe về chung cư của hắn.
Chỗ ở của Thịnh Ý cách trường học rất gần, khoảng mười phút đã tới nơi.
Truyện Teen Hay
Hoa Vụ vào nhà thì đã nằm liệt cả người trên ghế sô pha, búp bê nằm cùng một tư thế với cô.
Thịnh Ý: "......"
Cái tốt thì không học.
Thịnh Ý cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, "Ăn chút gì không?"
"Ừ."
Giáo sư Thịnh mặc sơ mi quần tây, đeo tạp dề, dường như cũng là một loại nghệ thuật.
Thịnh Ý cũng không ăn cơm, hắn làm bữa tối trong phòng bếp, sau đó lấy lá bùa ra dán lên phần thức ăn kia của Hoa Vụ, gọi cô lại đây ăn cơm.
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn, ánh mắt của Thịnh Ý liền nhịn không được mà đặt ở trên người cô.
Phòng khách trống rỗng, hình như vào giờ phút này cũng không đến nỗi yên lặng trống trải như vậy.
......
......
Cơm nước xong, Thịnh Ý thu dọn bát đũa, Hoa Vụ đi dạo trong phòng khách.
Hoa Vụ cầm theo một cái hộp đi tới, dựa vào cửa phòng bếp: "Cái này không phải là vòng tay lần đó anh mua sao?"
Thịnh Ý nhìn một cái: "Ừ."
"Không phải anh mua để tặng người khác?"
Thịnh Ý lau khô nước trên tay, "Ngày đó là tôi đi theo em, tiện tay mua."
Đuôi lông mày của Hoa Vụ hơi nhướng lên, "Lúc đấy anh đã có mưu đồ quấy rồi tôi rồi á!"
"......!tôi chỉ là muốn nhìn thử xem em muốn làm gì."
Vẻ mặt Hoa Vụ biểu thị ta tin.
Thịnh Ý lấy vòng ngọc ra, kéo tay của Hoa Vụ rồi đeo vào cho cô.
Kích cỡ vừa vặn.
Vòng ngọc màu tím nhạt có khắc hoa, làm tôn lên cổ tay trắng mịn như ngưng sương kia.
Hoa Vụ nhìn hắn.
Thịnh Ý nói: "Có thể đeo nó, tôi đã xử lý qua."
Hoa Vụ: "Kích cỡ này......"
Thịnh Ý cười nhưng không nói gì.
Kích cỡ hắn báo ngày đó chính là ước lượng từ cổ tay của cô mà báo, đương nhiên vừa vặn với cô.
Hoa Vụ không biết Thịnh Ý đã làm cái gì với chiếc vòng, sau khi cô đeo lên cảm giác vô cùng thoải mái, cho nên cũng không tháo xuống, coi như là chấp nhận món quà này.
Thịnh Ý cúi người hôn cô.
Hoa Vụ nghiêng đầu đi, bắt bẻ nói: "Anh còn chưa đánh răng."
"......"
Thịnh Ý: "Tôi đi đánh là được đúng không."
Thịnh Ý bước vào phòng ngủ, đánh răng xong thì nhân tiện tắm một cái, miễn cho bà cô nhỏ kia lại ghét bỏ hắn chưa tắm rửa.
Đợi hắn đi ra, Hoa Vụ dựa trên gối dựa, nhắm hai mắt ngủ.
Búp bê nằm trên vai Hoa Vụ, hình như cũng ngủ rồi.
Nhưng đợi Thịnh Ý đi được hai bước thì đã phát hiện có gì đó không đúng, từng đợt từng đợt âm khí nhè nhẹ tràn ra từ trên người cô rồi tiến vào thân thể búp bê.
Thịnh Ý giật mình, tiến lên vài bước xách búp bê ra.
"Ai dạy em!"
Tiếng của hắn có hơi lớn, Hoa Vụ bị đánh thức, ngước mắt đã thấy Thịnh Ý xách búp bê lên, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Đôi mắt của búp bê đầy vẻ ngây thơ vô tội, chỉ chỉ Thịnh Ý, lại chỉ chỉ Hoa Vụ, sau đó hai ngón tay chỉ chỉ vào nhau.
(cái này nè .