Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 320: 320: Tôi Làm Nữ Chính Ở Nhà Bên 18




Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ lôi kéo Du Yên đi sang bên cạnh phân chia nhiệm vụ: "Đợi lát nữa sau khi tiến vào, nghĩ cách dẫn bọn họ đi nhà ma, chị phụ trách mang vị thanh mai kia, em phụ trách dẫn Ngụy Khải Phi đi."
"Hả?"
"Thành bại của chị Giang Đồ hôm nay và hạnh phúc tương lai, đều ở chúng ta." Hoa Vụ duỗi tay, "Có làm hay không?"
"......"
Du Yên là một người bạn cùng bàn kiêm bạn tốt đủ tư cách, nắm lấy tay Hoa Vụ: "Làm."
......
......
Phần lớn ở công viên giải trí đều là phụ huynh mang theo con nhỏ.
Đương nhiên......!bởi vì là cuối tuần, các trường học đều đang nghỉ, cũng có một vài bạn lớn giống như bọn họ.
Nhưng mà có thể là bởi vì buổi sáng, bạn lớn không nhiều lắm.
Rất nhiều trò chơi các bạn nhỏ không dám chơi, cơ bản đều không cần xếp hàng.
Hoa Vụ hình như rất có hứng thú với chơi trò chơi, một trò lại một trò, còn lôi kéo mọi người chơi cùng.
"Không phải chúng ta nên đi nhà ma trước sao?" Du Yên nhảy từ trên ghế của trò tháp rơi tự do xuống, ôm trái tim đập thình thịch, tìm được Hoa Vụ: "Em như này là đang làm gì?"
"Tiêu hao thể lực của bọn họ một chút."
Du Yên khó hiểu, dấu chấm hỏi từng bước từng bước lơ lửng bên ngoài.
Lại không phải một cuộc rượt đuổi, vì sao phải tiêu hao thể lực?

Bọn họ chỉ cần ở nhà ma, tách bọn họ ra rồi dẫn đi, để Mạnh Diệu Ngôn và Giang Đồ ở cùng một chỗ là được a.
Hoa Vụ lắc mạnh quyển sổ trong tay, "Thuận tiện chơi một vài trò chơi miễn phí, không được sao?"
"......"
Em chính là muốn chơi trò chơi miễn phí đúng không?
"Trò tiếp theo đi." Hoa Vụ cười đi về phía Lục Mân: "Chị gái này, chị còn được không?"
Lục Mân đỡ lan can bên cạnh, vừa rồi tóc bị thổi rối loạn, lúc này nhìn có chút chật vật.
Cô ta nhìn Mạnh Diệu Ngôn bên kia một cái, chịu đựng không khoẻ, "Ừ......!Còn tốt."
Giọng Hoa Vụ nhẹ nhàng, túm cô ta đi, "Vậy chúng ta tiếp tục.

Đi thôi, chúng ta đi chinh phục trò tiếp theo!"
Lục Mân: "......"
Lục Mân muốn tránh khỏi Hoa Vụ, nhưng mà sức lực của con nhóc này rất lớn.
Dọc theo đường đi này, ngay cả bên cạnh Mạnh Diệu Ngôn cũng không đến gần được.
Hoa Vụ chơi hết các trò chơi kích thích một lần, cuối cùng Lục Mân không được nữa, ngồi ở trên bồn hoa, tỏ vẻ mình không chơi.
Dù sao Nguỵ Khải Phi cũng là nam sinh, những trò chơi đó hiển nhiên không thể tạo được cho hắn bao nhiêu gánh nặng.
Bên kia, Mạnh Diệu Ngôn một tay đỡ Giang Đồ: "Còn ổn không?"
Giang Đồ: "Tớ không sao."
Ngụy Khải Phi cầm nước đưa qua, trên mặt thật thà mang theo sự quan tâm: "Giang Đồ, tớ mua nước."
"Cảm ơn."
Hiển nhiên Giang Đồ cũng không biết Ngụy Khải Phi có tâm tư đen tối với mình.

Cô rất lễ phép nhận lấy, cũng mỉm cười nói cảm ơn.
Có thể là Mạnh Diệu Ngôn được Hoa Vụ nhắc nhở, hắn kéo Giang Đồ đi hai bước sang bên cạnh.
Hoa Vụ cũng vừa lúc lại đây hỏi hắn muốn nước, Ngụy Khải Phi liền không tiện tiếp tục tiến lên nữa.
"Cảm ơn nha." Hoa Vụ nhận lấy nước, cười khanh khách nói với hắn: "Anh đúng là người tốt."
Ngụy Khải Phi như là bị khen đến ngượng ngùng: "Không cần, chỉ là một chai nước......"
"Lá gan anh rất lớn nhỉ." Hoa Vụ nói: "Nhìn anh chơi mấy trò chơi này đều mặt không đổi sắc, ngày thường nhìn anh hình như có chút hướng nội, em còn tưởng rằng anh sẽ sợ chứ."
Ngụy Khải Phi cảm thấy lời của Hoa Vụ có chút không thích hợp, không quá muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng bị Hoa Vụ nhìn, hắn chỉ có thể ngập ngừng trả lời: "......!Trước kia ba của anh làm việc ở công viên giải trí, anh chơi quen."
"Là vậy à."
Ngụy Khải Phi theo bản năng không quá muốn giao lưu với Hoa Vụ.
"Anh đi đưa nước cho những người khác." Hắn tìm cái lấy cớ, vội vàng đi qua chỗ những người khác bên kia.
Lúc đưa đến Phó Việt, Ngụy Khải Phi nhịn không được sợ hãi, trong lớp ai cũng biết tính tình Phó Việt không tốt lắm, không nên trêu chọc cậu ta.
Ngụy Khải Phi cũng không dám nhìn Phó Việt, đưa nước qua, "Bạn học Phó, uống nước."
Thiếu niên dựa trên lan can của bồn hoa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên người hắn, những khóm hoa nở rộ sau lưng, đỏ như lửa, trắng như lau.
Con ngươi đen nhánh sâu thẳm phản chiếu bả vai hơi rụt rè, có vẻ sợ hãi của Ngụy Khải Phi.

Hình ảnh này dừng ở trong đáy mắt hắn giống như con mồi đáng thương.
Khi Ngụy Khải Phi tới gần Phó Việt, lại không hiểu sao có khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên.

Trên người Phó Việt có một loại hơi thở làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi......!muốn chạy đi.
Lúc này Phó Việt hoàn toàn không động đậy, tay hắn treo ở giữa không trung, xấu hổ lại vô thố.
Yết hầu Nguỵ Khải Phi lăn lộn, căng da đầu tiếp tục gọi một tiếng: "Bạn học Phó?"
Phó Việt duỗi tay nhận lấy nước.
Ngụy Khải Phi giống như bị điện giật thu tay lại, lập tức lùi về bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với Phó Việt.
Phó Việt......!Là một quái vật.
......
......
Phó Việt không hề có hứng thú với chơi trò chơi, nhưng mà hắn đều rất phối hợp.
Hiển nhiên Hoa Vụ có chút hoà nghi với sự khác thường của hắn, mấy lần dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái quan sát hắn.
Nhưng mà Phó Việt không thèm để ý, thậm chí gợi lên nụ cười lạnh như băng, tùy ý đối mặt với tầm mắt của cô, tùy ý cô rình mò suy nghĩ của mình.
Hoa Vụ có mấy khoảnh khắc, cảm giác mình đã thấy Phó Việt đang ở trên đường phạm tội kia.
Hắn đang quan sát con mồi của mình......
Hoa Vụ gục đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch.
Thợ săn cao cấp thường xuất hiện theo cách của con mồi.
Muốn làm một người thợ săn giỏi, trước tiên phải học cách làm một con mồi giỏi.
Du Yên ở bên kia nhận được ý của Hoa Vụ, cô lập tức vỗ tay, cao giọng nói: "Còn lại nhà ma là chưa đi, chơi xong cái này, chúng ta sẽ đi uống chút đồ, sau đó lại đi xem phim đi."
Lục Mân rõ ràng không muốn đi.
Nhưng mà cô ta nhìn những người khác đều là dáng vẻ muốn đi, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Cửa vào nhà ma, bọn họ xếp hàng kiểm vé đi vào.
Phó Việt phát hiện, từ lúc đi về phía nhà ma bên này thì Hoa Vụ vẫn luôn đi theo đằng sau Ngụy Khải Phi.
Phó Việt đương nhiên không cảm thấy Hoa Vụ thích Ngụy Khải Phi.
Cô muốn động thủ.

Phó Việt lướt qua những người khác, im lặng không tiếng động đi theo đằng sau Hoa Vụ.
Đi vào nhà ma, lối đi nhỏ hẹp không có các nào để cho mọi người cùng đi qua, rất nhiều chỗ hai người đi song song cũng khó khăn.
Dưới sự truy đuổi của quỷ, đội ngũ của bọn họ dựa theo kế hoạch phân tán.
Du Yên rất nhanh đã túm được Lục Mân đi, tiếng thét chói tai của bọn họ biến mất ở một sau một cánh cửa.
Mà những người khác bị truy đuổi cũng chạy về phía trước.
Trước tiên Hoa Vụ tìm cơ hội, bắt Giang Đồ và Mạnh Diệu Ngôn đến cùng một chỗ, nhưng chờ cô xoay người lại, liền phát hiện trong lối đi chỉ còn lại một mình cô.
Hoa Vụ đi về phía trước, phát hiện lối đi bên kia là đường cụt.
Cô chỉ có thể quay trước trở về, đứng ở chỗ giao hai con đường, nhìn trái nhìn phải.
Không hề phản ứng với nhân viên công tác giả thành ma xông tới doạ cô.
Nhân viên công tác rất không có cảm giác thành tựu, bị bắt lên tiếng: "Cô kêu một tiếng đi."
Một cô gái nhỏ cũng không doạ được, anh ta rất mất mặt.
Hoa Vụ tát một cái đẩy anh ta ra, đi về phía lối đi bên trái kia, rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt.
Nhân viên công tác: "......"
Quá không nể mặt!!
Trên đường Hoa Vụ gặp được đạo cụ đột nhiên nhảy ra dọa người, đều trực tiếp làm lơ, nhanh chóng thông qua.
Lối đi nơi này được xây dựng đến bảy khúc tám ngã, người chơi rất dễ dàng bị mang về lối đi ban đầu, lâm vào tình huống ma che mắt.
Hoa Vụ vòng vài vòng, cuối cùng khi đang đi vào sau một cánh cửa, thấy Phó Việt.
Trong phòng tối tăm, treo đầy thi thể kỳ quái, sương mù từ hai bên thổi tới, gần như toàn bộ căn phòng đều tràn ngập một tầng sương mù mỏng.
Ánh đèn màu đỏ khiến cho toàn bộ căn phòng nổi bật lên vẻ âm trầm, quỷ quyệt.
====
Pất ngờ nửa đêm cho những ai thức khuya, bù thêm hôm qua = 11 chương hêh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.